Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương

Chương 242





Edit: Mèo Nhỏ
Cơn giận chợt bùng cháy trong đầu, hai tay Kiều Linh Nhi nắm thành quyền, siết chặt lại, nàng rất muốn từ chối! Suy nghĩ ra nhiều thứ để nói với bà ta như thế cốt muốn ám chỉ nàng sẽ không cứu người! Thế nhưng nàng không thể, Hoàng tổ mẫu đang nằm trong tay Hoàng hậu, nếu nàng không cứu, nhất định bà ta sẽ gây khó dễ cho người!
Không, cực khổ bấy lâu cốt là để cứu Hoàng tổ mẫu, nếu ở thời điểm quan trọng này đạp đổ tất cả, nàng sẽ không tha thứ cho mình!
Lúc ngẩng lên, mắt nàng chạm phải ánh mắt Hải công công, tim nàng khẽ run lên.
“Thế nào?” Sự nhẫn nại của Hoàng hậu đã đến đỉnh điểm.

Ả hận nơi này, hôm nay buộc phải vào càng khiến ả tức giận hơn.
“Nếu Hoàng hậu đã đích thân vào thiên lao mở lời, thảo dân tôi nào dám cự tuyệt.

Chỉ có điều trong kinh thành có không ít những vị thái y cao tay, thiết nghĩ Hoàng hậu nương nương cho vời Hồ thái y sẽ tốt hơn.” Kiều Linh Nhi đứng dậy, phủi bụi đất trên người, miệng nhoẻn cười thản nhiên.
“Kiều tiểu thư không cần lo lằng, Hồ thái y đã đến Phương phủ trước rồi, nếu cần phụ giúp thì xin Kiều tiểu thư cứ nói.” Hải công công vội đáp, trong lời nói đầy sự tôn trọng, điều này càng khiến Kiều Linh Nhi thấy phiền lòng.
Hoàng hậu khó chịu trừng mắt với Hải công công, ả biết Hải công công làm như vậy vì đại cuộc, song trong lòng vẫn không yên, ả không muốn để những kẻ này sống yên ổn.
“Đi mau thôi.” Hoàng hậu bỏ lại một câu rồi đi thẳng ra cửa.
“Tiểu thư, người định đi cứu cô gái kia thật sao? Nếu không phải vì cô ta, công chúa sẽ không chịu nhiều uất ức như thế.

Nếu cô ta chết vì khó sinh thì đó là số trời, tiểu thư việc gì phải nhọc công?” Thời Thiến cúi đầu thì thầm bên cạnh Kiều Linh Nhi.
Kiều Linh Nhi nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt nàng lạnh lùng, giọng nói cũng nhỏ lại, chỉ Thời Thiến nghe rõ, “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ, huống hồ đấy lại là hai mạng, có khi còn là ba mạng.

Mặc dù đây là điều bất lợi, nhưng liên quan đến mạng người nào có phải trò đùa.

Cứu người lần này chủ yếu vì Hoàng tổ mẫu, đừng nói nhiều nữa, xem xét tình hình trước đã.”

Thời Thiến không nói gì hơn, nàng ta lắng nghe tiểu thư dặn dò, hoàn toàn tin tưởng vào những gì tiểu thư sắp xếp, bất kể ra sao vẫn còn Thất gia bảo vệ tiểu thư, Hoàng hậu sẽ không dám làm khó dễ.
Dọc đường đi, Thời Thiến trừng mắt nhìn người ngồi trên xe, tên Hải công công này rốt cuộc đang nghĩ gì? Dù hắn là người bên cạnh Hoàng hậu thì sao chứ? Sao lại dám ngồi chung xe ngựa với tiểu thư? Đã thế tiểu thư còn ép hắn phải lên, chuyện này thật khiến người ta thấy khó hiểu, thật sự quá lạ kì!
“Tiểu thư, người để hắn xuống xe đi.” Thời Thiến vẫn tức giận trừng mắt nhìn Hải công công.
Kiều Linh Nhi nhìn Thời Thiến, miệng nhoẻn cười, “Thời Thiến, cứ nhắm mắt làm ngơ, ngươi ra ngoài đợi đi.”
Thời Thiến tròn mắt, không dám tin những lời tiểu thư vừa nói.

Sau cùng không chịu được nữa, nàng ta vươn tay sờ trán tiểu thư, miệng lẩm bẩm, “Tiểu thư, người có bị sốt không thế.”
Khóe miệng Kiều Linh Nhi giật nhẹ, “Thời Thiến, tiểu thư nhà ngươi rất khỏe, ngươi ra ngoài trước đi, ta có chuyện cần nói với Hải công công, ngươi ra đổi phiên với phu xe đi.”
Thời Thiến đã hiểu rõ, hình như tiểu thư đã biết điều gì, hoặc tiểu thư cần biết điều gì nên mới an bài như vậy.
“Dạ, thuộc hạ hiểu.”
Sau khi xe ngựa dừng lại một lúc lại tiếp tục chuyển bánh.
“Hải công công có việc gì cứ nói thẳng đừng ngại.” Kiều Linh Nhi nói trắng ra, chẳng hề vòng vo, hiện tại không phải lúc phí phạm thời gian.
Hải công công luôn cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt vị chủ tử này.

Y tự nghĩ mình từng trải, kiến thức sâu rộng, nhưng bây giờ lại thấy khiếp hãi.

Vị chủ tử trước mặt không phải người y có thể đùa bỡn!
“Người ngay thẳng không vòng vo ám muội, nếu Hoàng hậu có gì dặn dò xin Hải công công cứ nói, nếu làm được ta nhất định sẽ làm vì Hoàng tổ mẫu.”
Chạm phải ánh mắt sắc bén của Kiều Linh Nhi, Hải công công ngẩng đầu lên nhưng không dám nhìn thẳng, “Chuyện này không liên quan đến Hoàng hậu nương nương, lão nô có một số việc muốn nhờ Kiểu tiểu thư giúp đỡ.”
“Mời nói.”
“Kiều tiểu thư, có thể tạm thời không cho Minh tiểu thư tỉnh lại không?” Hải công công lấy hết dũng khí nói ra suy nghĩ trong đầu.
Kiều Linh Nhi nhíu mày, ánh mắt càng sắc lạnh, “Lý do.”

“Trong tay Minh tiểu thư có khế ước buôn bán của Phương gia.”
Khế ước buôn bán của thương gia nằm trong tay Phương tiểu thư sao? Hiện tại Minh tiểu thư khó sinh, nếu chết đi sẽ mang luôn khế ước cùng đi, và Hoàng hậu cũng không nắm được Phương gia nữa.

Thế cho nên Hoàng hậu mới liều lĩnh, bất chấp thân phận vào thiên lao, xin nàng ra tay…
Khế ước của Phương gia, nếu Hoàng hậu không chiếm được thứ này tất không thể đối đầu với Hiên.

Thế nhưng Hải công công là người của Hoàng hậu cơ mà, vì sao ông ta lại làm thế?
“Kiều tiểu thư là người thông minh, có những việc nô tài không muốn tiết lộ vào lúc này.

Đây là cơ hội hiếm có, mong Kiều tiểu thư đừng bỏ lỡ.” Không đợi Kiều Linh Nhi lên tiếng, Hải công công đã đi trước một bước.
Mối nghi ngờ trong lòng Kiều Linh Nhi tựa như quả cầu tuyết, càng lăn càng to.

Trước lúc ở thiên lao biểu hiện của Hải công công đã rất kì quái, hôm nay lại nói như vậy thì càng kì lạ hơn.

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Gác lại những nghi ngờ trong lòng, Kiều Linh Nhi cũng không hỏi thêm.

Nàng hiểu ý Hải công công, cũng biết rằng đây là cơ hội hiếm có.

Dạo trước, cái chết của Mộ Dung Thiên Tình đã giúp Hiên không ít.


Hiện tại khế ước Phương gia lại đang ở chỗ Minh tiểu thư, cơ hội béo bở này chẳng thể nghi ngờ.
Trong Phương phủ, tiếng kêu la vang lên không ngớt, giọng kêu cũng đã khàn, xem ra đã được một lúc lâu.
Kiều Linh Nhi luôn nhíu mày, không thư giãn lấy một giây.

Không ngờ Phương Vĩnh lại đưa được Minh tiểu thư vào Phương phủ, đã thế Phương gia còn đồng ý.

Lời người xưa quả không sai, “Bất hiếu có tam, vô hậu vi đại”.

Hâm nhi không có chỗ đứng ở Phương phủ, không phải vì Hoàng hậu mà chính vì không thể hạ sinh lấy một đứa trẻ, thế nên Phương gia mới đối xử như thế.

Sinh mệnh vô tội kia nàng không nỡ xuống tay, nhưng những người này thật sự đã khinh người quá đáng.
“Hải công công, cuối cùng ngài cũng đến.” Phương phu nhân nhận ra Hải công công, vừa trông thấy đã vội bước đến.
Hải công công chau mày, “Vì sao không thấy Phương đại nhân và phò mã gia?”
Nhắc đến hai người này, Phương phu nhân nước mắt lưng tròng, “Hôm qua sau khi Vĩnh nhi đưa Liễu nhi vào phủ đã ra ngoài với lão gia, đến giờ vẫn chưa về.”
Hâm nhi tiến cung hôm qua, sau khi Phương Vĩnh đưa Hâm nhi tiến cung liền đưa Minh tiểu thư vào phủ, sau đó tự nhiên biến mất? Nghĩ đến đây, trong lòng Kiều Linh Nhi thấy khó chịu, tên Phương Vĩnh đáng chết này dám đối xử với Hâm nhi như thế, nàng nhất định bắt hắn trả gấp đôi.
“Phương phu nhân, vị này chính là Kiều tiểu thư, đến đây để giúp Minh tiểu thư.” Hải công công không dám làm lỡ việc, vội vàng giới thiệu Kiều Linh Nhi.
Nào ngờ Phương phu nhân vừa nhìn thấy đã kêu lên, “Hải công công, người không may mắn như vậy sao có thể giúp Liễu nhi sinh nở? Liễu nhi sẽ sinh đứa trẻ đầu tiên cho Phương gia chúng tôi, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.”
Hải công công nhìn Kiều Linh Nhi với vẻ lo lắng, sợ rằng vị tiểu chủ tử này sẽ nổi giận, may mắn thay sắc mặt nàng vẫn như thế.

Vừa ngoảnh đầu định lên tiếng thì giọng Thời Thiến đã vang lên, “Phương phu nhân, mong bà cẩn thận lời lẽ, tiểu thư nhà chúng tôi sao lại là người không may mắn? Nếu Minh tiểu thư phú quý hơn người tất sẽ được trời giúp, lý nào lại khó sinh thế này? Hừ, xem ra Hoàng hậu nương nương quá lo lắng rồi, người như Minh tiểu thư nào đâu cần tiểu thư chúng tôi ra tay cứu giúp.

Hải công công, phiền ông quay về bẩm báo với Hoàng hậu nương nương, ở đây không cần tiểu thư nhà tôi giúp đỡ.”
Nếu à trước đây, Thời Thiến tuyệt nhiên sẽ không nhiều lời như thế.

Nhưng gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, nàng ta hiểu tính cách trầm mặc của mình sẽ chỉ càng khiến tiểu thư chịu nhiều tổn thương.


Và cũng đã không ít lần nàng ta phải khéo léo nói năng để bảo vệ lợi ích và cả sự an toàn của tiểu thư.
Hải công công toát mồ hôi lạnh, cứ tưởng Kiều tiểu thư không để ý, nào ngờ thị nữ bên cạnh tiểu thư còn nổi giận, huống chi là bản thân nàng ta.

Chỉ e là…
Phương phu nhân tính tình cổ quái, những kiến thức cũng vào hàng sâu rộng.

Song bà chưa từng gặp người nào có khí phách mạnh mẽ như Kiều Linh Nhi, nàng ta không lên tiếng, nhưng toàn thân toát lên sự lạnh lùng, khiến đối phương run rẩy.
“Phu nhân, phu nhân chớ làm càn…”
Hải công công cao giọng quát, “Phương phu nhân, nếu bà còn muốn giữ mạng cho ả ca kỹ kia thì mau bình tĩnh đi.” Quay sang Kiều Linh Nhi thì thấy đôi mắt nàng ta trong veo, không hề tức giận, nhưng khóe môi lại đầy lãnh ý, tỏ rõ tâm trạng bên trong lúc này.
“Hải công công, ông…” Phương phu nhân bất mãn, nhưng lời nói của Hải công công là lời nói của Hoàng hậu, bà ta không dám cãi lại.
“Linh Nhi, cô đến rồi.” Hồ thái y từ trong bước ra, sắc mặt không được tốt, vừa trông thấy Kiều Linh Nhi đã nở nụ cười.
Sắc mặt Kiều Linh Nhi giãn ra, không để ý đến Phương phu nhân nữa mà tiến lên hỏi han, “Tình hình bên trong thế nào rồi?”
“Cấp bách lắm, nếu chậm nửa canh giờ thì dù có xoay trời chuyển đất cũng hết cách.” Sắc mặt Hồ Chiếu nghiêm trọng khác thường.
Nghe thấy vậy, Phương phu nhân òa khóc.
Kiều Linh Nhi chau mày, “Hải công công, tìm cách khiến bà ta câm miệng đi.”
Phương phu nhân còn chưa kịp nói gì đã bị Hải công công gõ cho một cái ngất xỉu.
“Trước tiên đi xem tình hình đã.” Kiều Linh Nhi ra hiệu ý bảo Hồ Chiếu dẫn đường.
Trên giường đã đỏ những máu, còn người trên giường thì im lặng khác thường, thậm chí hơi thở cũng yếu ớt.
Một tiếng vang như có như không trong lòng Kiều Linh Nhi.
“Linh Nhi, có cách gì không?”
Kiều Linh Nhi từ tốn gật đầu, “Có.”
Mấy bà đỡ xung quanh nở nụ cười, cuối cùng cũng tìm được đại phu, được cứu rồi.
“Lấy dao.” Kiều Linh Nhi khẽ mấp máy đôi môi đỏ, nhả ra hai chữ.