Vân Lam thấy chủ tử cô chẳng chút kiêng nể phun ra ngụm trà, không khỏi trừng mắt nhìn tên thị vệ đến báo tin, “Nói chuyện với Vương phi nhà ta phải cung kính một chút.”
Khóe miệng Kiều Linh Nhi nhếch lên, đối với biểu hiện của Vân Lam không chút phản ứng, nàng tỏ ý không việc gì khẽ lau miệng rồi đứng lên, “Đã vậy, cung kính chi bằng tuân mệnh.”
Nàng cho gọi Cố ma ma đến, sau khi dặn dò cẩn thận liền rời bước đến Thất vương phủ với vẻ hài lòng.
Vị Thất vương gia trong lời đồn kia, nàng vừa đến nơi đã được mở mang tầm mắt.
Y phục trắng tung bay trong gió, mái tóc đen huyền cũng theo đó dao động.
Trong đầu Kiều Linh Nhi bỗng nhớ đến cảnh tượng trong quảng cáo khi nàng còn ở thế kỉ hai mươi mốt, sau cùng thở dài nói, “Tóc thật đẹp.”
Lúc Tư Đồ Hiên xoay người lại, anh lập tức nhìn thấy một tiểu cô nương đứng cách đó không xa, ánh mắt nàng lộ vẻ cảm thán, hàng lông mi khẽ lay động.
Phải chăng nàng thấy hứng thú với anh?
Sau khi Kiều Linh Nhi ngắm anh ta một lượt, nàng bước qua, “Thần thiếp thỉnh an Thất ca.”
Thần thiếp?! Thất ca?!
Sắc mặt Tư Đồ Hiên không được tốt, thực lòng anh không thích cách xưng hô này, biết làm sao bây giờ?
Kiều Linh Nhi vẫn đang nghiêng mình hành lễ, chưa được Tư Đồ Hiên cho phép nàng đâu thể đứng lên, nhịn không được thầm rủa trong lòng : Hừ, chẳng phải chỉ bồi thường có một vạn lượng bạc thôi sao, có cần dùng cách nhỏ mọn như vậy không? Bổn tiểu thư chẳng lạ gì, nếu đã vậy.
.
.
.
Nàng còn chưa mắng xong thì giọng nói tựa như thanh phong trúc diệp khiến người ta yêu thích đã truyền đến bên tai, “Linh Nhi khách khí rồi.”
Kiều Linh Nhi cuối cùng cũng có thể đứng thẳng lên, nàng thở phào một cái.
Lúc này nàng mới ngẩng lên đánh giá nam tử trước mặt một chút, phát hiện anh ta quả thực anh tuấn hơn người, đôi mày như rặng núi xa xăm, mắt sáng tựa sao xa, cái gì mà da dẻ nõn nà, cái gì mà anh tuấn tiêu sái, không từ ngữ nào có thể diễn tả hết được.
Tại thời khắc này, nàng toàn bộ đều đã hiểu.
Thất vương gia trong lời đồn quả là mỹ nam tử!
Tư Đồ Hiên phát hiện cô bé trước mặt đang ngơ ngác nhìn khiến anh không khỏi nhíu mày, “Có phát hiện gì mới sao?”
Giọng nói dễ nghe kia khiến Kiều Linh Nhi thất thần một hồi, sau mới thanh tỉnh lại, gật gật đầu, giọng nàng có chút buồn bực, “Phải.”
Trên đời này sao lại có nam nhân ưa nhìn đến vậy a, anh ta đẹp thế này, nữ nhân dùng để làm gì chứ? Thật đáng giận mà.
“Diện mạo ta rất khó coi sao?” Giọng Tư Đồ Hiên Lạnh như băng.
“Không phải, ngài rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến tôi muốn vong mạng.” Lời nói xuất phát từ hình hài bé nhỏ kia vừa mang theo ý nghịch ngợm của tiểu hài, lại vừa mang theo sự ý nhị của một cô nương, thật khiến người ta phải suy nghĩ.
Quả nhiên ánh mắt Tư Đồ Hiên lộ vẻ nghĩ suy, ngắm nhìn nàng hồi lâu mới lên tiếng, “Thật ra Linh Nhi cũng không thua kém.”
Thị vệ bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, hai chân Vân Lam suýt chút nữa mềm nhũn đứng không vững.
Vương phi à, sao người có thể ăn nói như vậy với Thất vương gia chứ.
Chuyện Thất vương gia là nam tử tuấn mỹ tất thảy dân chúng Nam Hạ vương triều đều hay, nhưng không ai dám thản nhiên nói ra trước mặt vương gia a!
Nhưng Kiều Linh Nhi vẫn chẳng hay tử thần vừa lướt qua nàng.
Nàng chỉ gật đầu, buồn rầu ngồi xuống bên cạnh Tư Đồ Hiên, “Ta biết, không cần ngài nói ra đâu.”
Ta rất đẹp, nữ nhân đẹp là chuyện hiển nhiên, nhưng nam nhân như ngài cũng đẹp là cớ làm sao?
Song đây cũng chỉ là những lời phỉ báng Kiều Linh Nhi rủa thầm trong lòng, nàng đâu có dại gì mà nói ra.
Tư Đồ Hiên nhìn vẻ mặt không hài lòng của tiểu cô nương kia, khẽ bật cười, “Linh Nhi có biết ta mời nàng đến đây là vì chuyện gì không?”
Kiều Linh Nhi hai tay chống cằm, chớp chớp đôi mắt hồi lâu, liền cho ra một đáp án khiến ai nấy ngã ngửa, “Để ngài giao tiền cho ta.”
Hai chân Vân Lam càng run rẩy hơn, tiểu chủ tử a, người không thể trò chuyện lễ độ một chút sao?
Tư Đồ Hiên nhướng mày, “Nàng chắc chứ?”
Kiều Linh Nhi buồn chán chớp mắt vài cái, vô tội hỏi lại, “Bộ ngài không chắc sao?”