Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương

Chương 264





Edit: Mèo Nhỏ
Bầu không khí nặng nề bao trùm đại điện cung Càn Khôn.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hoàng hậu liếc nhìn Kiều Linh Nhi đang quỳ trên đất, chất vấn Dương công công cũng đang quỳ với vẻ mặt lạnh như băng.
Ban nãy một đám người gấp gáp đến cung Càn Khôn, lại có tin báo Hồ thái y đang bắt mạch cho hoàng thượng ở tẩm điện.

Hoàng hậu vào trong một lúc lâu mới đi ra, ngồi như tượng giữa đại điện, mọi người không dám hỏi gì, ngay cả hít thở cũng phải thật nhẹ nhàng.
Dương công công run rẩy, vừa dập đầu vừa thuật lại việc đã xảy ra.

Đương nhiên chuyện Kiều Linh Nhi thoạt đầu khiến y yên tâm đã bị giấu giếm.
Nghe Dương công công kể lại, phần lớn các đại thần đều thay đổi sắc mặt, thậm chí có những người còn lén nhìn về phía Thất vương gia, dường như lo lắng rằng Thất vương gia sẽ tức giận.

Đáng tiếc, đáp lại bọn họ là khuôn mặt lạnh như băng.
Sắc mặt Hoàng hậu ngày càng xấu, “Người đâu, bắt lại cho bổn cung.”
Thị vệ vừa nghe bèn lập tức tiến lên.

Thế nhưng còn chưa kịp chạm vào Kiều Linh Nhi đã nghe một giọng nói lạnh lùng vang lên, “Kẻ nào dám chạm vào nàng?”
Kiều Linh Nhi đang chờ xem kịch hay, nào ngờ Tư Đồ Hiên lại nhúng tay quá nhanh, trong lòng ngoài sự vui mừng còn xem lẫn nỗi bất đắc dĩ.

Chuyện của hắn còn chưa giải quyết xong vẫn phải bảo vệ nàng trước, không thể để bất kì ai ức hiếp.
“Thất vương gia đừng quên, ả ta mưu hại hoàng thượng, tội này đáng chết vạn lần.” Hoàng hậu nổi giận.
“Mưu hại hoàng thượng, tội đáng chém đầu!” Các đại thần bắt đầu phụ họa.
Bầu không khí u ám được hóa giải, Kiều Linh Nhi ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông vừa lên tiếng, nàng khẽ mỉm cười với hắn, ý bảo mình sao sao, hắn không cần lo lắng.
Điều này không thoát khỏi ánh mắt Tư Đồ Hách, càng khiến hắn khó chịu hơn.
“hoàng hậu nương nương, ả yêunữ này dám mưu hại hoàng thượng, phải đưa ra ngọ môn chém đầu.”
“Đúng, Hoàng hậu nương nương, yêu nữ kia tuyệt đối không thể giữ lại.”
“.


.

.”
Một người nói lại một người phụ họa, cả đại điện rối như tơ vò.
“Các vị đại nhân, xin hãy yên lặng một chút.” Hải công công xem xét tình hình sau mới cất tiếng.
Chỉ trong nháy mắt, cả điện trở về vẻ yên tĩnh vốn dĩ, ai nấy đều nhìn Hoàng hậu với sắc mặt tối sầm, đầy vẻ bất an.

Tuy rằng bọn họ chưa từng thấy Hoàng hậu nương nương tức giận, song qua chuyện này, bọn hiểu, một khi Hoàng hậu nương nương đã nổi giận thì…
“Mẫu hậu.” Tư Đồ Hâm vừa khóc vừa chạy vào, thấy Hoàng hậu bèn lại bên ôm chân khóc rống lên.
Lòng Hoàng hậu dịu lại, đứa con gái này vẫn còn là con gái của nàng.

Mấy năm qua đã để nó chịu khổ rồi.
“Mẫu hậu, người mau cứu phụ hoàng đi, phụ hoàng nhất định sẽ không sao, chắc chắn là vậy.” Tư Đồ Hâm ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ như đang khẩn cầu Hoàng hậu.
“Đừng khóc nữa, mẫu hậu biết rồi.” Hoàng hậu nhẹ nhàng dỗ dành, trong lòng lại suy tính kế hoạch khác.
Kiều Linh Nhi quỳ đến đầu gối cũng tê dại, nỗi khổ sở thật khó tránh.

Khi nghe Tư Đồ Hâm khóc, lòng lại càng muộn phiền hơn.

Nàng vốn định giải quyết chuyện này trước rồi tiến hành theo kế hoạch.

Không ngờ Hoàng hậu lại ra tay trước, khơi ra chuyện kiện cáo của Thất vương phủ…
“Ngươi còn điều gì muốn nói?” Hoàng hậu đảo mắt về phía Kiều Linh Nhi.
“Sự thật là như vậy.” Kiều Linh Nhi khẳng định lại lần nữa những gì nàng đã nói, sau đó nhìn sang Tư Đồ Hách với vẻ bình tĩnh, “Chuyện này ta từng nói với Bát vương gia, Bát vương gia tin tưởng ta.”
Đôi mắt ngọc nhìn về phía Tư Đồ Hách khiến y bối rối đến luống cuống.

Thế nhưng nghĩ lại thấy không phù hợp, y bèn quay đầu đi, nào ngờ lại chạm mặt đôi mắt tỏ rõ sự thất vọng ấy, trong lòng càng phiền táo.
Tư Đồ Hách còn chưa kịp lên tiếng, Hoàng hậu đã lạnh lùng hỏi, “Hách nhi, có chuyện này sao?”

Kiều Linh Nhi chờ đợi câu trả lời từ Tư Đồ hách, đôi mắt trong veo lộ vẻ chờ mong… Nhưng thật ra là nóng lòng xem hài kịch.
Tư Đồ Hiên rất bất đắc dĩ, cô gái nhỏ này thật là…
“Mẫu hậu, nhi thần cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

Nếu Linh Nhi muốn hại phụ hoàng, sao lại chọn lúc này? Hơn nữa Dương công công cũng ở đấy, nếu Linh Nhi muốn ra tay chẳng phải tự chui đầu vào lưới sao?”
“Bát vương gia, chuyện này không phải chuyện đùa.

Vương gia tuyệt đối không thể để ả yêu nữ này mê hoặc.” Các đại thần tỏ vẻ sợ hãi sau khi nghe Tư Đồ Hách nói.
Tư Đồ Mâu không vui đáp, “Hà đại nhân, ngài nói năng cẩn trọng, sao Bát ca lại bị nữ nhân như thế mê hoặc chứ?” Y vừa vào đã thấy Kiều Linh Nhi và Thất ca có điều mờ ám, điều này khiến y khó chịu vô cùng.
Hà đại nhân vừa định lên tiếng thanh minh đã bị Phương đại nhân kéo lại, “Nói ít đi một chút.”
Lời Tư Đồ Hách nói tất nhiên không phải điều Hoàng hậu muốn nghe, thế nhưng các đại thần còn ở đây, ả ta đành hỏi, “Vậy Hách nhi nghĩ nên xử lý thế nào?”
“Chuyện này nhi thần nghĩ chi bằng chờ phụ hoàng tỉnh lại hẵng định đoạt.” Tư Đồ Hách khổ sở đáp lại.
Hồ thái y đang chẩn bệnh cho phụ hoàng, biết đâu lại có cách khiến phụ hoàng tỉnh lại.

Dù sao thì suốt thời gian qua Hồ thái y luôn tìm kiếm những phương thuốc hữu hiệu, công lao không nhỏ.

Thật ra y không muốn để phụ hoàng tỉnh lại lúc này, thế nhưng nếu để Linh Nhi… Y nhất định phải làm phụ hoàng tỉnh lại, sau đó sẽ tính cách khác.
Sắc mặt Hoàng hậu thay đổi, khi nãy ở tẩm điện, Hồ thái y nói hoàng thượng chỉ có ba phần cơ hội sẽ tỉnh lại, nếu vậy thì… Không được, ả phải hạ thủ càng sớm càng tốt!
Thế nhưng Hoàng hậu còn chưa kịp nói gì, Phương phu nhân đã vừa khóc vừa chạy vào, khiến Hoàng hậu nhíu mày.
Hải công công đã thầm đoán ra, đôi mắt tinh tường nhìn về phía Kiều Linh Nhi, tỏ rõ rằng có phần nể phục.

Ông chưa kịp dự liệu, Thất vương gia còn chưa kịp dặn dò, ấy thế mà nàng đã thu xếp ổn thỏa mọi việc.

Phương phu nhân hoảng loạn như thế chỉ có duy nhất một nguyên nhân, đứa cháu bảo bối của nhà họ mất tích…
Song Phương phu nhân vừa đến cửa điện đã bị thị vệ ngăn lại.
Phương đại nhân thấy vậy trong lòng càng nóng như lửa đốt.


Ông ta nhìn về phía Phương Vĩnh, Phương Vĩnh cũng tỏ ý không hiểu.
Hoàng hậu nháy mắt ra hiệu cho Hải công công đến hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi Hải công công quay về bên cạnh Hoàng hậu, ông ta nói thầm vài tiếng, sắc mặt Hoàng hậu đại biến; ả nhìn về phía Kiều Linh Nhi với khuôn mặt đằng đằng sát khí.
“Nương nương, người phải bình tĩnh.” Hải công công khẽ nhắc nhở, cơn giận trong mắt Hoàng hậu khó mà tiêu tán ngay, thế nhưng sát khi đã thu lại, chỉ lạnh lùng nói, “Đưa vào.”
Phương phu nhân vừa quỳ vừa khóc, “Hoàng hậu nương nương, thần phụ van xin nương nương, mong nương nương cứu đứa cháu khốn khổ của ta.”
May mà được Hoàng hậu cho phép, bà ta mới có thể tiến cung ngay, nếu không thì thật không biết phải làm sao.
Lời vừa thốt ra, ai nấy đều ngẩn ra, quả thật là…
Ai nấy đều bàng hoàng, Tư Đồ Hiên dùng đôi mắt thâm thúy nhìn về phía cô gái nhỏ đang quỳ dưới đất.

Kiều Linh Nhi cảm nhận được ánh mắt ai kia bèn ngẩng lên; ành mắt gặp nhau, giao hòa.
Khi nhìn Phương phu nhân, Tư Đồ Hách nhíu mày, khẽ hỏi Tư Đồ Mâu đứng bên cạnh, đương nhiên sự chú ý vẫn hướng về Kiều Linh Nhi.

Không ngờ giờ phú này nàng ta còn tình tứ với Thất ca, lửa giận trong y lại bùng phát.
“Hoàng hậu nương nương, xin người hãy cứu đứa cháu đáng thương của ta.” Phương phu nhân vừa khóc vừa dập đầu.
Ngay khi Phương phu nhân bước vào, toàn thân Tư Đồ Hâm đã run lên, nàng ta đứng bật dậy nép vào Hoàng hậu, lẳng lặng rũ mi.
Hoàng hậu chưa lên tiếng, chúng đại thần đã xì xào bàn tán.

Kiều Linh Nhi thừa dịp này nhìn về phía Tư Đồ Hâm, dáng vẻ này của nàng ta khiến nàng rất khó chịu.

Thế nhưng bây giờ nàng chảng thể làm gì hơn.
“Yên lặng.” Hải công công nghiêm mặt nói.
“Chuyện này là thế nào?” Hoàng hậu ngăn cơn giận, quan sát kỹ thái độ của từng người xong mới hỏi đến Phương phu nhân.
Nghe Hoàng hậu hỏi vậy, toàn thân Tư Đồ Mâu run lên.

Tư Đồ Hách nhíu chặt đôi mày, y không ngờ việc lại thành ra thế này.

Thập đệ quá hồ đồ, sao lại vào thẳng Phương phủ chém giết cơ chứ.
Khóe môi Tư Đồ Hiên ẩn hiện ý cười.
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, chuyện là thế này…” Phương phu nhân rành mạch thuật lại đầu đuôi.
Thì ra bà ta đang chơi với cháu trai, không ngờ một gã mặc áo đen xuất hiện, chẳng nói chẳng rằng đánh ngã hết đám gia đinh xong thì ôm đứa cháu nhỏ chạy mất, kể cả Minh tiểu thư cũng bị đưa đi.

Sắc mặt Hoàng hậu ngày càng khó xem.

Đám người kia chẳng ich gì.

Nay lúc quan trọng nhất thì gây chuyện tày đình.

Suy nghĩ kĩ lại thì đề nghị của Hải công công vẫn chấp nhận được.

Kiều Linh Nhi quý trọng Tư Đồ Hiên như thế, nếu bây giờ phán Tư Đồ Hiên tội chết, Kiều Linh Nhi sẽ vì cứu y mà đồng ý giúp Minh tiểu thư tỉnh lại.

Đến khi ấy, sau khi ả chiếm được khế ước của Phương gia sẽ lập tức điều binh khiển mã, nắm thiên hạ dễ như trở bàn tay.

Không ngờ bây giờ Minh tiểu thư lại mất tích!
“Người đâu, lập tức phái ngự lâm quân lúc soát toàn kinh thành.

Trước giờ Thân phải tìm được người về, bằng không giết không tha.”
Sự tàn độc trong lời nói của Hoàng hậu khiến không ít đại thần biến sắc, bấy giờ họ mới nhận ra sát khí ngút trời phát ra từ nơi ấy.
Trong lòng Kiều Linh Nhi lại thấy vui vì đã khiến Hoàng hậu lộ ra bộ mặt thật, quả là hao tâm tổn trí.

Chỉ có điều nàng không ngờ Tư Đồ Mâu lại làm vậy.

Nếu Tư Đồ Mâu làm theo sự dặn dò của Tư Đồ Hách, người của Phương gia sẽ không lo lắng đến vậy.

Dù gì Tư Đồ Hách cũng là người cẩn thận, làm gì hẳn cũng chừa đường lui.

Hôm nay lại bị Tư Đồ Mâu phá hỏng, ha ha ha, lại còn giúp nàng có cơ hội vạch trần bộ mặt thật của Hoàng hậu!
“Người đâu, giam Kiều Linh Nhi lại cho bổn cung.” Hoàng hậu hạ lệnh, vừa ngoảnh đi thì Kiều Linh Nhi đã đứng dậy nói, “Hoàng hậu nương nương, dân nữ có mấy lời này muốn nói riêng với Hoàng hậu nương nương trước khi vào thiên lao.”
Hải công công lập tức răn dạy, “Lớn mật…”
Hoàng hậu lại khoát tay, “Các ngươi lui ra cả đi.”
Ai nấy đều tròn mắt há mồm!