Edit: Mèo Nhỏ
Hoa thắm lá biếc, gió xuân đưa hương hoa nhẹ thoảng giúp Kiều Linh Nhi định thần, ánh mắt nàng lả lướt theo những cánh hoa bay.
Ngày ấy trong điện Càn Khôn, nàng không ngờ Hoàng hậu lại muốn ám sát hoàng thượng, càng không ngờ Tư Đồ Hâm lại đứng ra đỡ nhát dao ấy thay hoàng thượng.
Nàng vẫn nhớ dòng máu đỏ tươi ấy, khuôn mặt tái nhợt ấy, ánh mắt buông xuôi ấy.
Sau khi nàng tỉnh lại, mọi thứ đã trở thành quá khứ mịt mờ.
Hoàng hậu mưu quyền soán vị, mưu hại hoàng đế và Thái hậu bị xử tội chết.
Về sau vì mọi người cầu xin, có lẽ quan trọng nhất là vì lời khẩn cầu của Tư Đồ Hâm trước khi chết, sau cùng Hoàng hậu chỉ bị biếm vào lãnh cung.
Nghe nói ả ta đã phát điên…
Tư Đồ Hách và Tư Đồ Mâu bị đày ra biên ải, cả đời không được quay về kinh thành.
.
.
Ngẫm lại những chuyện đã xảy ra trong một năm qua, lòng nàng chẳng thấy bình yên.
“Tiểu thư, tiểu thư, sao người lại ngây ra thế…” Vân Lam vừa hô vừa chạy lại.
Sắc mặt Kiều Linh Nhi không thay đổi nhưng chỉ vừa nhìn đến, nàng ta đã rụt cổ dạ thưa, “Tiểu thư, là do Thập tam gia nói.”
Thập tam gia? Xem ra ai kia quá rảnh rỗi rồi, có lẽ ai kia chẳng muốn thú thê.
“Sau nay đừng đến gần Thập tam gia nữa.” Kiều Linh Nhi dặn dò.
“Dạ.” Vân Lam ngoan ngoãn nghe theo, thế nhưng một lát sau lại hỏi nguyên do, “Vì sao vậy tiểu thư?”
“Gần chu người đỏ, gần mực thì đen.” Kiều Linh Nhi không giải thích nhiều, nàng chỉ nói vậy để Vân Lam tự tìm hiểu, “Hiên đâu?”
“Thất gia tiến cung rồi ạ.” Vân Lam buột miệng trả lời, trong đầu nàng ta vẫn đang suy nghĩ về câu nói của tiểu thư, “Tiểu thư, câu nói kia có nghĩa thế nào?”
Kiều Linh Nhi liếc nhìn nàng ta, ánh mắt lạnh lùng khiến nàng ta run rẩy, vô cùng bất đắc dĩ.
Chẳng phải đang nói đến Thập tam gia sao? Vì sao tiểu thư lại nhắc đến câu nói kia?
“Ngươi lui xuống trước đi, ta muốn nghỉ ngơi một lát, không cho bất kì ai đến quấy rầy.” Kiều Linh Nhi nằm xuống ghế quý phi, thong thả nhắm mắt lại.
Vân Lam thấy nỗi buồn thoáng trên đôi mày phượng, trong lòng không khỏi lo lắng nhưng không dám quầy rầy nhiều.
Vừa đi đến khúc quanh thì va phải Thời Thiến, Vân Lam vội hỏi, “Thời Thiến, ta muốn hỏi cô một chuyện.”
“Nói đi.” Sắc mặt Thời Thiến không biểu lộ cảm xúc, vẫn lạnh lùng như mọi khi.
“À thì, gần chu người đỏ gần mực thì đen, những lời này có nghĩa thế nào?” Vân Lam do dự hỏi.
Thời Thiến nhíu mày, “Vân Lam, cô theo tiểu thư bao lâu rồi?”
“Hơn mười năm…” Sắc mặt của Thời Thiến khiến Vân Lam kinh hãi, dường như nàng ta đã phạm sai lầm, lẽ nào câu nói kia còn có hàm ý khác?
“Tiểu thư nói câu này khi nào?”
“Là khi…” Vân Lam thuật lại chuyện đã xảy ra với vẻ kinh hồn bạt vìa, sau mới hỏi, “Thời Thiến, tiểu thư quở trách ta sao?”
“Tiểu thư bảo cô rời xa Thập tam gia.” Đôi mày THời Thiến nhíu chặt lại, “Khoảng thời gian này cô đừng thân cận với Thập tam gia quá, tâm tình tiểu thư không được tốt.”
Vân Lam hoảng sợ gật đầu, không dám nghi ngờ điều gì.
Từ khi được Thời Thiến nhắc nhở, Vân Lam luôn tâm niệm phải tránh xa Thập tam gia.
Thế nhưng khi gặp chuyện, nàng ta vẫn phải gặp, không cách nào thoát thân giống như bây giờ vậy.
“Vân Lam, ngươi đến Dật vương phủ một chuyến, dặn Dật lập tức ra ngoài thành đón Thần vương gia.” Tư Đồ Hiên dặn dò Vân Lam đang dâng trà, mặc nàng ta cúi đầu khổ sở.
Vân Lam không nhúc nhích, đứng chôn chân tại chỗ.
Tư Đồ Hiên ngẩng đầu, nhìn nàng ta với vẻ không hài lòng, “Vì sao còn chưa đi?”
Vân Lam đáp, “Thất gia, tiểu thư muốn nô tỳ rời xa Thập tam gia.” Nếu để tiểu thư biết đích thân nàng ta đến Dật vương phủ tìm Thập tam gia, chỉ e sẽ bị người ghét bỏ.
Tư Đồ Hiên nhíu mày, có chuyện này ư? Nhưng hôm nay Linh Nhi vừa nhắc với hắn chuyện hôn sự của Vân Lam và Dật mà.
“Thất gia, chi bằng để nô tỳ nhờ Thời Thiến, nàng ấy nhanh nhẹn hơn nô tỳ nhiều.” Vân Lam cẩn trọng đề nghị, chỉ sợ bị Thất gia cự tuyệt.
Tư Đồ Hiên nào có tâm trạng để ý đến nàng ta, hắn khoát tay cho nàng ta lui rồi đứng dậy đi về phía Linh Hiên uyển.
Linh Hiên uyển là tên do Vân Lam đặt.
Khi ấy tâm trạng Kiều Linh nhi không được tốt, dù mọi người có làm gì nàng cũng không vui vẻ.
Về sau, khi vương phủ sửa sang lại, Vân Lam tươi cười bảo, “Tiểu thư, cung điện mới chi bằng chọn một cái tên mới thật hay.” Lúc ấy Kiều Linh Nhi chẳng để tâm lắm, cứ mặc nàng ta làm theo ý mình.
Khi cung điện xây xong, nàng nhìn đến cổng thì không khỏi ngạc nhiên.
Vân Lam thì đắc ý nói, “Tiểu thư, người xem cái tên này có phải đầy khí phách không?” Nàng không nhịn được cười, cái tên này đầy khí phách ư? Sau khi nàng mỉm cười mới chợt phát hiện mọi người xung quanh cũng thở phào nhẹ nhõm, nam tử đứng bên cạnh thì âu yếm nhìn với vẻ thương yêu, bấy giờ nàng như sực tỉnh, thì ra mình đã bỏ quên quá nhiều điều.
Cố ma ma thấy Tư Đồ Hiên đến, vội vàng ra thỉnh an.
“Linh Nhi đâu?”
“Vương gia, tiểu thư vào cung bầu bạn với Thái hậu nương nương, hôm nay và ngày mai sẽ không quay về phủ.”
Nghe Cố ma ma bẩm báo, Tư Đồ Hiên ngẩn ra, hôm nay và mai không hồi phủ? Nói cách khác là hắn sẽ không được gặp nàng hai ngày?
Không được, chuyện này aso có thể? Trước khi ngủ không nhìn thấy nàng, hắn không thể ngủ được.
Kết quả là vị vương gia nọ vội vã rời phủ.
Cố ma ma còn chưa kịp nói tiếp thì bóng dáng vương gia đã đi xa, bà tự nhủ, “Tiểu thư và Thái hậu đi dâng hương rồi ạ.”
—o0o—
Hoàng tổ mẫu, người gầy đi rồi.” Kiều Linh Nhi nắm tay Thái hậu nói khẽ, cẩn thận bước trên đường núi dốc.
Thật ra đường núi này không khó đi, chỉ có điều bậc thềm trơn trượt dễ ngã nên phải thận trọng.
“Tiểu thư, mấy hôm nay nương nương lo lắng một việc nên ăn chẳng ngon.
Nô tỳ khuyên nhủ thế nào cũng không hiệu quả.” Lục Nhu bên cạnh lên tiếng đáp.
Kiều Linh Nhi chớp đôi mắt to tròn, nhìn Hoàng tổ mẫu với vẻ không hiểu.
“Nương nương đang lo người sẽ chạy mất.” Lục Nhu cười tươi giải thích.
Khuôn mặt nhỏ đỏ ửng lên, đôi mắt thùy mị liếc nhìn Lục Nhu, “Hoàng tổ mẫu sẽ không lo chuyện nhàm chán ấy đâu.
Linh Nhi sẽ luôn ở bên cạnh Hoàng tổ mẫu, bầu bạn với Hoàng tổ mẫu.
Ta thấy không chừng là Lục Nhu muốn xuất giá rồi phải không?”
Lục Nhu hoảng sợ, trừng mắt nhìn tiểu thư, “Tiểu thư, chuyện này tuyệt đối không thể nói bậy.”
“Hoàng tổ mẫu, Linh Nhi có nói bậy không?” Kiều Linh Nhi dẩu cái miệng nhỏ, khuôn mặt đầy oan ức, “Lục Nhu đã đến tuổi xuất giá, Hoàng tổ mẫu, có phải người nên tìm cho Lục Nhu một mối tốt không?”
Lục Nhu rất hối hận, nàng ta thừa biết rằng không nên trêu chọc tiểu thư.
Vì muốn làm lão tổ tông vui nên nàng ta mới nhắc đến, không ngờ…
Thái hậu cả cười, “Ừm, cũng đến lúc tìm cho nha đầu này một mối tốt rồi.”
Kiều Linh Nhi mỉm cười đắc ý, “Hoàng tổ mẫu đã chọn được ai chưa ạ?”
Thái hậu cười hỏi, “Linh Nhi nhắc đến chuyện này, lẽ nào Linh Nhi đã chọn được ai?”
Chuyện gì cũng không giấu được đôi mắt thông tuệ của Hoàng tổ mẫu.
“Hoàng tổ mẫu, người xem…” Câu tiếp theo Kiều Linh Nhi thì thầm vào tai Thái hậu.
Lúc Nhu vểnh tai nghe nhưng chẳng nghe được gì.
Sau khi hồi cung, Kiều Linh Nhi được báo lại rằng Thất vương gia đang cuống cuồng tìm nàng, khiến nàng không khỏi ngạc nhiên, “Lẽ nào Hiên muốn đưa tiền cho ta ư?”
Thái hậu bật cười, “Con quỷ nhỏ này, trong mắt lúc nào cũng chỉ có ngân lượng.”
Kiều Linh Nhi nũng nịu đáp, “Hoàng tổ mẫu, người không biết Hiên bắt nạt con thế nào đâu.
Vốn dĩ mọi thứ đều do chàng nắm, đợi khi Linh Nhi cần dùng sẽ lấy lại.
Thế nhưng không ngờ chàng lại đổi ý, không chịu đưa cho con.”
Có chuyện này sao?
Thái hậu tò mò hỏi, “Hiên nhi vô lý đến thế ư?”
Hi hi, Hoàng tổ mẫu cũng nghĩ là hắn vô lý, nói không chừng có thể lấy lại sổ sách, sau đó nàng có thể tiếp tục cuộc sống phong lưu vui vẻ.
Kiều Linh Nhi giả vờ đau khổ, nói mình chịu thiệt thòi, cuối cùng kết lại rằng, “Hoàng tổ mẫu, người thấy Thất gia có bắt nạt người ta không?”
Thái hậu gật đầu, đồng ý với cách nói của nàng, “Hiên nhi sẽ không đưa ra câu trả lời khác ư? Không chịu buông tay sao?”
Câu trả lời?
Nhắc đến đây, khuôn mặt nhỏ của Kiều Linh Nhi đỏ ửng, nàng chép miệng không nói gì.
Thái hậu nhìn nha đầu nọ với vẻ hoài nghi, vì sao con bé lại không lên tiếng?
“Linh Nhi, bây giờ không còn sớm, chúng ta về phủ thôi.” Tư Đồ Hiên tiến vào thỉnh an, sau đó nhìn cô gái nhỏ bên cạnh Hoàng tổ mẫu với vẻ bất đắc dĩ.
Nào ngờ lời hắn vừa dứt, hai người kia đã nổi giận, Kiều Linh Nhi nói, “Chỉ cần chàng trả lại tất cả mọi thứ cho ta, ta lập tức về phủ.” Sau đó sẽ thu dọn đồ đạc, sau đó sẽ…
Thái hậu đã nhìn ra ẩn ý bên trong, giả vờ ho nhẹ một tiếng, “Hiên nhi, nghe nói con bắt nạt Linh Nhi.”
Tư Đồ Hiên nghiêm túc đáp, “Tuyệt đối không có chuyện này.”
“Con thu giữ hết những thứ của Linh Nhi.” Sắc mặt Thái hậu lạnh băng, thế nhưng bên trong lại rất hài lòng.
Thật đau đầu, Tư Đồ Hiên biết lúc này là cơ hội của hắn, hắn phải nắm thật chặt, “Hoàng tổ mẫu hiểu lầm rồi, tôn nhi nhất định sẽ giao tất cả những gì của Linh Nhi cho nàng.
Thế nhưng Linh Nhi chỉ bằng lòng nhận một phần, số còn lại tôn nhi không biết nên xử trí thế nào.”
Vừa nghe đến đây, Thái hậu rất hứng thú, “Linh Nhi từ chối nhận thứ gì?”
Kiều Linh Nhi đứng bật dậy, “Hiên, ta theo chàng về.” Không được, nếu để hắn nói ra thật mất mặt.
Nào ngờ phản ứng của nàng quá muộn, vị vương gia nọ đã nắm lấy cơ hội, tủi thân đáp, “Tôn nhi.”
Thái hậu thoáng ngạc nhiên rồi bật cười.
Kiều Linh Nhi tức giận trừng mắt nhìn Tư Đồ Hiên, sau mới quay sang làm ra vẻ oan ức với Hoàng tổ mẫu, “Hoàng tổ mẫu, lẽ nào từ chối cũng là sai?”
Một lúc lâu sau Thái hậu mời ngừng cười, bà gật đầu, “Linh Nhi, đây là lợi nhuận, nhất định phải nhận.”
Được rồi, nàng thừa nhận, sau khi truyền đạt hết kinh nghiệm buôn bán học được ở thế kỷ hai mươi mốt, nàng đã trở thành quá khứ.
“Linh Nhi, nàng vẫn muốn từ chối sao?” Tư Đồ Hiên vươn tay ôm lấy cô gái nhỏ trước mặt, khẽ hỏi nhỏ.
Kiều Linh Nhi ngước mắt lên, chạm phải đôi ngươi thân thúy, nàng không đáp nhưng cũng không lắc đầu.
Tư Đồ Hiên nở nụ cười.
Thái hậu mỉm cười, khóe mắt cay cay.
Viên mãn.