Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương

Chương 270: Phiên Ngoại 2 Tư Thế Khó





Edit: Mèo Nhỏ
Kiều Linh Nhi nhíu mày, liếc nhìn Vân Lam.
Vân Lam chột dạ cúi đầu, tự biết mình đuối lý.

Vừa vặn lúc này Thập tam gia đến, vừa vặn gặp được lễ vật do người kia đưa đến cho tiểu thư, tò mò hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì nên mới đáp rằng do Bát gia đưa đến.

Nàng không ngờ Thập tam gia lại mật báo nhanh như thế!
“Linh Nhi?” Tư Đồ Hiên bước vào, ôm Kiều Linh Nhi vào lòng.
Kiều Linh Nhi lặng lẽ tựa vào lòng hắn, trong lòng nghĩ: Chàng thừa biết không phải ta đang đọc sách, để ta xem xem chàng giả vờ được đến khi nào.
“Sao chàng lại đến đây?” Kiều Linh Nhi hỏi ngược lại, giọng nàng thản nhiên như không hề thấy khuôn mặt đầy tâm sự.
Tư Đồ Hiên chau mày, rũ mi nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình, không khỏi bất đắc dĩ.

Hắn khẽ mỉm cười: “Nhớ nàng, nên đến thăm nàng một chút.”
“Sớm gặp tối thăm, chàng không thấy phiền sao?”
Giọng điệu này có phần không kiêng nể.
Tim Tư Đồ Hiên đập mạnh, hắn buông nàng ra, hai tay đặt trên vai nàng, ánh mắt đầy nguy hiểm, “Ý của Linh Nhi là nàng phiền lòng vì ta?”
Thế này… Dường như là đang muốn diễn kịch vui.
Vân Lam hiểu ý đem hộp gấm ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa lại.
Kiều Linh Nhi cười quyến rũ, xoay người ngồi về vị trí cũ, “Phiền chứ, tạm thời chưa đến mức quá phiền, có điều sau này…”
Ánh mắt Tư Đồ Hiên trở nên hung tàn, “Sau này cũng không thể.” Đời này nàng chỉ có thể có hắn, không thể để nàng chán ghét hắn.
Giọng điệu ngang ngược này khiến Kiều Linh Nhi cảm thấy khó chịu, nàng liếc nhìn hắn, thấy được nỗi sợ hãi và bi thương trong đôi mắt ấy, tim nàng thắt lại.
Trong lòng hắn tất cả đều là nàng, chuyện này nàng hiểu rõ.


Mặc kệ người khác nói thế nào, ép buộc hắn cưới vợ bé ra sao, hắn đều có cách từ chối, kiên quyết cả đời chỉ cưới một mình nàng.

Như vậy là quá đủ rồi, nàng không dám hy vọng nhiều hơn.
“Ta không nói sau này sẽ chán chàng mà.”
Cái miệng nhỏ hồng hồng mím lại, đôi mắt đen sáng lấp lánh, sóng mắt dịu dàng, ra vẻ uất ức.
Tư Đồ Hiên nóng lòng, vội vàng tiến đến vươn tay kéo nàng vào lòng, “Là ta không tốt, ta không nên nghĩ oan cho nàng.”
Thân thể mềm mại trong lòng y run lên, Tư Đồ Hiên tháp thỏm không yên, luống cuống đẩy nàng ra, lau nước mắt cho nàng, định lên tiếng an ủi nàng.

Nào ngờ đôi mắt hoa đào kia lại chớp chớp nhìn hắn.
Kiều Linh Nhi thấy hắn như thế bèn nhoẻn cười, nụ cười xinh đẹp, xán lạn không gì sánh được, đôi tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay hắn, dịu dàng nói, “Hiên, ta biết chàng cả đời này sẽ không chán ghét ta, sao ta có thể chán ghét chàng được? Chúng ta là một đôi trời sinh, bất kể ai cũng không thể chia rẽ.

Chàng nghĩ xem, vì sao ta không đến nơi khác mà lại đến nơi này, đương nhiên là vì duyên phận của chúng ta, cho nên ta tuyệt nhiên không thể chán ghét chàng.

Bởi vì duyên phận là do trời định.”
Không ngờ chiêu dỗ dành của nha đầu Kiều Linh Nhi kia quá cao tay.

Người ta vốn đã dấy lên lửa giận, ấy thế mà nàng phẩy tay đã dập tắt.

Trong lòng hắn chỉ còn lại sự ngọt ngào, nào đâu thể nổi giận với nàng nữa.
Tư Đồ Hiên bất đắc dĩ lắc đầu, nhéo chóp mũi nàng, “Nàng đó.”
Kiều Linh Nhi cười tươi làm mặt quỷ với hắn, trông chẳng khác nào tiểu nha đầu chưa lớn khiến Tư Đồ Hiên vừa yêu vừa giận, sau cùng không kìm được vươn tay về phía nàng.
Đương nhiên muốn thực hiện “gia pháp” phải bắt đầu từ “dịu dàng”.
Kiều Linh Nhi bị đối phương ôm quá đột ngột nên hoảng sợ nhìn hắn, yếu thế hỏi, “Chàng định làm gì?”

Ai đó cũng cười đầy ma mị, “Nương tử, nàng nghĩ vi phu muốn làm gì?”
Đôi tay xấu xa lướt dọc theo sống lưng nàng, chẳng khác nào đang làm trò hề trước mặt cô gái nhỏ.
Kiều Linh Nhi nhạy cảm khẽ run lên, nhìn hắn với vẻ đáng thương, “Hiên, bây giờ trời vẫn sáng đấy.”
Tư Đồ Hiên nhíu mày, nghiêm túc gật đầu, “Ừm, ta biết, đa tạ nương tử đã nhắc nhở.”
“Chàng buông ta ra có được không?”
“Ôm nương tử rất thoải mái.”
“Ta nặng lắm, ôm ta chàng sẽ vất vả, chi bằng thả xuống đi.”
Nàng lo lắng cho hắn.

Thế nhưng nàng chỉ vài cân, ôm nàng và ôm chăn vốn dĩ chẳng khác nhau.
“Nàng gầy quá, lát nữa ta sẽ dặn dò Cố ma ma chuẩn bị nhiều món bổ dưỡng hơn cho nàng.”
Nghe nói sẽ phải ăn món bổ dưỡng hơn, trong đầu Kiều Linh Nhi lập tức xuất hiện một thân hình nữ nhân mập mạp, khuôn mặt phì như bánh bao, chính là phiên bản khác của nàng.
Nàng khẽ rùng mình, Kiều Linh Nhi vội chặn lại, không cho phép mình tiếp tục suy nghĩ.
Đại bổ, đại tốt nhưng nàng không thể ăn thứ quá bổ dưỡng, bằng không sẽ rất mập mạp, nàng muốn giữ vóc dáng thon thả này.
“Ta đã béo lắm rồi, chàng xem này, chỗ nào cũng là thịt.” Để chứng minh, nàng ưỡn ngực theo bản năng.
Rủi thay tư thế này lại khiến lửa dục trong lòng ai đó phát tác, đôi mắt đen đanh lại, thâm thúy nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của nàng.
Kiều Linh Nhi cho là lời mình nói rất thuyết phục, nàng lớn lối bồi thêm, “Phải không? Ta đã nói ta rất béo mà, ta thấy chàng mới phải bồi bổ thêm một chút, nếu không sức khỏe suy yếu, Hoàng tổ mẫu sẽ trách ta không chăm sóc tốt cho nàng.

Hơn nữa, nam nhân phải có thân thể cường tráng.”
Thấy nàng nghiêm túc, Tư Đồ Hiên không nhịn được cười, nàng đang được nước làm tới đó ư?
Được, vậy ta cứ thể nàng tự nhiên.
Thế nhưng, kế tiếp…

“Chàng làm gì thế?” Cô gái nọ nắm lấy bàn tay trên ngực mình, giọng đầy sợ hãi.
“Để ta xem xem có thật là có thịt hay không.” Ai đó làm ra vẻ thản nhiên.
“Không cần chàng kiểm tra, tự ta biết.”
“Nương tử, nàng nói vậy không đúng rồi.

Nàng từng nói, giữa nam nữ rất cần thưởng thức lẫn nhau, như thế mới phát hiện được vẻ đẹp của đối phương.

Hôm nay ta phải thưởng thức mẫu thân của con ta, nàng không cho phép, thế này…”
“Thế này thì thế nào?”
“Ta sẽ càng hiếu kỳ, cho nên càng muốn nhìn hơn.”
“…”
“Nương tử, thật ra tình hình sức khỏe phu quân ra sao, nàng nắm rõ nhất.

Có điều bây giờ nương tử vẫn chưa rõ, đây là lỗi của vi phu, để bù đắp cho sự thiếu sót này, ta quyết định tự dấn thân, để nương tử được rõ ràng.”
Dứt lời, Kiều Linh Nhi mới phát hiện người nọ đã dán mặt sát về phía nàng.
Ôi, trái tim nhỏ của ta!
Kiều Linh Nhi càng sợ hãi, “Chàng, chàng muốn làm gì? Bây giờ đang là ban ngày đấy.”
Nếu như làm chuyện đó giữa ban ngày ban mặt sẽ bị trời phạt, thế nên tiểu Hiên Hiên của ta ơi, chàng chớ làm loạn.
Nàng bất đắc dĩ treo mình trên người người ta, vì sợ ngã đau mông nên đành ôm chặt cổ ai đó, phần trước ngực được dịu dàng va chạm… Ạch, ra là đã để người ta được lợi từ trước rồi.
“Ai nói ban ngày thì không thể yêu thương mẫu thân của con ta?” Tư Đồ Hiên nói như điều hiển nhiên, tay trái ôm người, tay phải động thủ.
Chỗ mẫn cảm bị xâm phạm, Kiều Linh Nhi run lên, khí thế yếu hắn, “Không chừng sẽ có ai vào, chàng đừng…”
Một mặt nàng muốn phản kháng nhưng người đã mềm nhũn ra, toàn thân không còn sức lực tranh đấu; mặt khác lại nghĩ, sợ muốn chết luôn, treo mình trên người hắn thế này, nếu sơ ý sẽ ngã đau lắm.
“Yên tâm, không có ý của ta, bọn họ không dám vào đâu.” Giọng Tư Đồ Hiên khàn khàn, đôi tay càng lúc càng nhanh.
Tư Đồ Hiên chợt cúi đầu, ánh mắt đậu trên thứ hồng hồng, trắng trắng…
Thấy trước ngực mát mát, Kiều Linh Nhi cả kinh cúi xuống thì phát hiện y phục đã chẳng còn…
“Chàng, chàng đúng là sắc ma.” Kiều Linh Nhi tức đến mắt đỏ hoe.
Tư Đồ Hiên gật đầu thừa nhận, “Phải, ta là sắc ma, thế nhưng nương tử à, ta không nhịn được nữa, nàng cho ta có được không?”

Đôi bàn tay to lớn nới lỏng khiến nàng tụt xuống một chút, nàng vội kêu lên, “Á, đừng buông tay.”
Đôi bàn tay ấy lại giữ nàng lại, song lòng nàng vẫn không yên ổn, bởi vì…
Nóng quá đi mất!
Cách này Kiều Linh Nhi chưa từng thử, độ khó này nàng chưa từng nếm trải, cao trào này nàng chưa từng trải qua.
Sau khi sóng êm biển lặng, Tư Đồ Hiên ôm nàng đặt xuống tháp mềm, hai người dính chặt vào nhau.
Kiều Linh Nhi đã không còn sức lực, nàng để mặc hắn ôm mình, trong lòng thầm oán trách, vì sao tinh lực hắn lại tốt đến thế? Lúc nào cũng là hắn ra sức, khiến nàng mệt mỏi vô cùng, hắn thì như chẳng nhúng tay làm việc gì.
Thật ra thế này đâu thể gọi là làm việc, nàng quá mệt mỏi nên chìm sâu vào giấc ngủ…
Khi tỉnh lại trời đã xẩm tối.
Khuôn mặt mang ý cười mập mờ của Vân Lam nhìn nàng không lên tiếng.
Kiều Linh Nhi đỏ mặt, chỉ cần để ý một chút mọi người sẽ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hơn nữa khi ấy là ban ngày… Hắn thật có phần quá đáng!
“Tiểu thư, Thất gia dặn dò, sau khi người tỉnh sẽ đi tắm rửa, Thất gia xong việc sẽ về cùng dùng vãn thiện với người.” Vân Lam hiểu tính tiểu thư nên không dám nhiều lời, khẩn trương hầu hạ.
Toàn thân nàng đau nhức, quả nhiên không nên thử những động tác quá khó, lần tiếp theo sẽ khó phối hợp hơn.

Hắn được một bước lại lấn tới một bước.

Ban ngày làm chuyện đó thì thôi đi, đã thế còn thử nhiều tư thế khó như vậy.
“Chàng đi đâu rồi?”
Câu này là hỏi ai, đương nhiên Vân Lam hiểu, nàng ta mỉm cười đáp, “Thất gia nói phải xử lý một vài việc, không bao lâu sẽ quay trở lại.”
Kiều Linh Nhi hừ lạnh một tiếng, không đáp lại mà bước thẳng về phía thùng nước tắm.
“Ngươi ra ngoài đi.” Kiều Linh Nhi nói.
Vân Lam biết tiểu thư hay xấu hổ, khi tắm rửa cũng không muốn có người khác, nàng ta không nói gì thêm, lập tức bước ra ngoài khép cửa lại.
Khi Tư Đồ Hiên quay về chẳng thấy bóng dáng Kiều Linh Nhi đâu, không khỏi kinh hãi, “Linh Nhi đâu?”
Vân Lam bị dọa sợ, quên bẵng mất chuyện vừa thấy nên cũng lo lắng nói, “Lúc nãy thì tiểu thư đang tắm…”