Thiên Âm Giới - Vạn Kiếp Lưu Duyên

Chương 10: Hồi ức (1)



Thấy bà có vẻ không muốn trả lời, Thùy liền đứng dậy rời khỏi giường. Nó bây giờ rất muốn biết rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào. Tại sao nó không biết mình từng có một người bác? Tại sao nó không phải là con ruột của bố mẹ? Tại sao cả nhà lại lừa nó suốt gần hai mươi năm trời?

Mỗi bước chân của Thùy giống như một tảng đá lớn đè nặng lên tâm can của bà Cúc vậy. Cuối cùng vẫn là không giấu được sự thật đau lòng này.

Quả nhiên giấy không gói được lửa, cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra mà.

"Bà trả lời cháu đi! Cháu muốn biết sự thật!"

Nhìn cháu gái như cái cây khô héo trước mặt, bà Cúc khẽ hít một hơi đầy khí lạnh rồi dẫn Thùy đến phòng mình. Vừa vào đến nơi bà đã cất giọng hỏi:

"Cháu đã biết những gì rồi?"

"Chuyện cháu không phải con ruột của bố mẹ!". Thùy không do dự trả lời. Ánh mắt lộ rõ vẻ u oán, khó tin trước sự thật tàn nhẫn này.

Nhìn ánh mắt đó của Thùy mà lòng bà ngoại lại như bị rút ra vậy.

Bà khẽ thở dài rồi lấy ra cuốn "nhật kí của mẹ" ở trên nóc tủ quần áo xuống, đây là cuốn nhật kí mà lần trước lúc dọn phòng Thùy đã từng nhìn thấy. Vẫn là cuốn nhật kí có bìa bằng da màu đỏ thẫm, kích thước nhỏ của ngày hôm ấy, chẳng có gì khác biệt ngoại trừ phần bìa đã được bọc qua một lớp nilong mỏng.

"Cháu cầm lấy, lát nữa mang về phòng đọc. Còn đây nữa..."

Nói rồi bà Cúc lại lấy ra bọc thư ở gầm bàn ra đưa cho Thùy.

Xong xuôi đâu đấy bà mới kéo Thùy ngồi xuống giường, ngay bên cạnh mình. Đôi tay già nua nhăn nhúm đầy vết chai sần của bà nhẹ nhàng bắt lấy tay của Thùy.

Bà cất giọng âu yếm nhìn cô cháu gái kể lại bằng chất giọng vô cùng bi thương.



"Chuyện năm ấy, có chết bà cũng không quên được. Cái ngày định mệnh ấy, bà sẽ mãi mãi khắc ghi trong lòng..."

18 năm về trước - tại thôn Trung Xuân.

"Ngày mai gặp nhé!"

"Ngày mai gặp!"

Trâm đứng ở cổng nhà vẫy tay chào các bạn mình ra về. Bà Cúc vừa hay đi từ trong nhà ra, thấy con gái mặt mày hớn hở thì khẽ cất cao giọng nhắc nhở:

"Con đừng có mà giao du với mấy đứa đấy nữa. Mẹ không thích bọn thành phố đấy. Chả có gì tốt đâu con!"

Trâm nghe mẹ nói vậy thì sầm mặt nhìn mẹ. "Con chơi với ai như nào con biết! Mẹ đừng quản con!"

Nói rồi cô bỏ vào trong nhà mặc kệ mẹ mình ở phía sau nói đủ điều.

"Con lớn rồi nhưng không có nghĩa mọi thứ con chọn đều đúng!"

"Mẹ thấy không tốt thì nhắc nhở con. Con chơi với người tốt mẹ không nói. Đằng này cái đám kia đứa nào cũng ngang ngược, mẹ nhìn là biết chúng nó không thật lòng với con rồi!"

"..."

Trâm bịt tai lại rồi bỏ vào phòng. Cô thu dọn hết đồ đạc của mình trong phòng rồi đi ra ngoài. Cô chạy đi lấy xe đạp rồi phóng thẳng ra đường, không thèm nói với mẹ mình một câu. Bà Cúc thấy vậy thì chỉ biết thở dài ngao ngán. "Giá mà con bằng nửa cái Nga thì mẹ cũng yên tâm hơn rồi."

Chả biết Trâm đi đâu, nhưng đến tận nửa đêm hôm đó cô mới về đến nhà. Bà Cúc vì lo cho con gái nên không dám chợp mắt đi ngủ sớm. Bà ngồi hóng đợi mãi mới thấy Trâm lạch cạch dắt xe vào nhà. Chưa đợi con gái lên tiếng bà đã chất vấn ngay:



"Con đi đâu mà giờ này mới vác mặt về!? Có biết mẹ lo lắm không hả?"

"Đi đâu cũng chả liên can gì tới mẹ! Con đi với ai cũng chẳng cần mẹ quan tâm đâu. Mẹ lo tốt cho mẹ đi. Không cái Nga với thằng Tùng lại nói con. Con gánh không nổi đâu!"

Trâm vừa vào đến cửa đã nghe tiếng mẹ chất vấn thì vô cùng bực mình. Vốn định cứ thế yên lặng đi về phòng ngủ. Nào ngờ vừa mới vào đến cửa, đèn đóm còn chưa kịp bật thì đã nghe thấy tiếng trách móc của bà Cúc rồi.

Tâm trạng của Trâm đã tệ sẵn rồi lại càng tệ hơn.

Cô không nói gì thêm rồi cứ thế bỏ về phòng. Để lại mẹ mình ngồi một mình ở phòng khách.

Về đến phòng, Trâm lấy ra cuốn nhật kí mà mẹ mình tặng hồi cô mới lên mười. Nhìn ngắm cuốn sách nhỏ vẫn còn mới tinh trong tay, Trâm lại thở dài.

Cô thực tình rất thương mẹ của mình. Nhưng Chẳng hiểu sao cứ hễ đối mặt với mẹ là cô lại tuôn ra những lời lẽ như sát muối vào lòng của bà.

Cô vẫn luôn muốn nói với mẹ, chuyến lên thành phố lần này của mình ngoài việc học ra còn có một việc khác. Đó là gặp mặt người yêu của mình.

Hai người đã yêu nhau được ba năm rồi, tình cảm vô cùng tốt nên chẳng có gì phải lo lắng cả.

Nhưng cứ hễ định mở miệng ra nói là mẹ cô lại ngăn lại. Biểu tình không muốn nghe chuyện.

Cứ mỗi lần như thế Trâm lại cảm thấy khoảng cách giữa mình và mẹ đã tăng lên đáng kể. Giữa hai người cũng vô tình xuất hiện những vết nứt tình cảm.

Sáng ngày hôm sau, đúng hẹn Trâm được nhóm bạn đến đón đi. Lên thành phố được khoảng chừng hai tháng thì cô phát hiện mình bị người yêu lừa. Hắn ta thế mà lại cặp kè với chị em tốt của cô.

Hai người cãi nhau rồi chia tay. Sau khi chia tay xong thì cô bỗng phát hiện mình đã có thai. Sợ mẹ biết sẽ lo lắng nên cô đã giấu nhẹm chuyện này đi, không dám về quê gây phiền hà, làm mẹ và hai em khó xử trước sự bàn tán của mọi người. Suy cho cùng cái thai này có cũng là do cô bồng bột, quá mức tin tưởng người đàn ông ba năm không rời kia. Tất cả cũng vì không nghe lời cảnh báo của mẹ mình mà ra.