Thiên Âm Giới - Vạn Kiếp Lưu Duyên

Chương 18: Địa ngục trần gian



Cùng lúc đó, ở một vùng đất nơi mà chẳng mấy ai biết đến sự tồn tại của nó. Ẩn nấp trong màn đêm tĩnh lặng là những thứ vô cùng đáng sợ đang chờ đợi con mồi đến.

Nơi này chính là "Tử địa cấm" trong lời đồn.

"Này, chúng ta ở đây đã hơn mười năm rồi đấy. Lão nói sắp ra khỏi đây được rồi. Vậy đó là khi nào?"

Một giọng nam trầm thấp vang lên giữa màn đêm tình lặng. Bên ánh lửa bập bùng giữa đêm đen, ánh mắt anh ta lộ rõ vẻ bực bội. Khuôn mặt trung niên cũng vì đó mà trở nên vô cùng đáng sợ.

Khác với người đàn ông kia, ông cụ ngồi ở đối diện lại ung dung vuốt chòm râu dưới cằm, miệng khẽ cười.

"Đừng vội! Tôi đã tính ra rồi. Người cứu chúng ta sắp đến rồi. Có lẽ khoảng độ hai tháng, lâu nhất là ba tháng, chúng ta có thể thoát khỏi đây đấy."

"Đợi thêm vài tháng cũng không khó mà, phải không?". Ông cụ vừa nói vừa cười nhìn người đàn ông trước mặt.

Họ đã ở đây hơn mười năm rồi. Thêm ba tháng nữa cũng không tính là nhiều.

Ở trong những căn lều gần đó, còn có rất nhiều người ở trong. Tính sơ sơ cũng phải gần trăm người.

Nghe ông cụ nói vậy người đàn ông liền thở dài. "Đợi, đợi mãi. Chúng ta thoát không được. Còn đợi được ai nữa? Chỉ sợ người ta cũng không ra nổi chứ ở đó mà đợi."

Ông cụ vẫn rất bình tĩnh mà mỉm cười. Quá nóng vội sẽ hỏng chuyện. Sống gần hết đời người ở cái nơi rừng rú như thế này. Ông đã rút ra được rất nhiều bài học. Con người đôi khi thất bại cũng bởi do quá nóng vội mà ra.

Ở bên trong một căn lều gần đó. Một người phụ nữ đã qua tuổi ba mươi đang ngồi trong tư thế bó gối. Người đó có nét mặt rất phúc hậu. Chỉ là ở nơi rừng rú này quá lâu, da thịt gầy đến độ thấy rõ cả đường gân xương cốt. Tuổi tác tuy mới ba mươi hơn nhưng nếu chỉ nhìn qua còn tưởng đã năm mươi rồi. Thực sự nơi đây đã tàn phá con người rất nhiều.

Người phụ nữ đó vừa ngồi bó gối trong góc lều vừa nhớ về quãng thời gian khi mình vẫn còn trẻ, vẫn trong độ tuổi thanh niên xung sức. Còn có cả đứa con mà bản thân đã xa cách nhiều năm. Càng nghĩ nước mắt càng không tự chủ được mà rơi lã chã.



Có lẽ bây giờ con của cô được mười bảy tuổi rồi nhỉ? Lâu như vậy chắc giờ nó đã lớn lắm rồi.

Quãng thời gian dài bị mắc kẹt ở đây đã khiến cô quên mất thời gian thực sự là bao lâu rồi nên chỉ có thể ước chừng qua loa mà thôi. Ở nơi này quanh năm âm u tĩnh mịch, lâu lâu mới thấy được ánh mặt trời một lần. Thực sự rất khó để phân biệt thời gian cụ thể giữa ban ngày với ban đêm chứ đừng nói tới là năm với tháng.

Nhớ năm xưa, khi giao con gái mình cho người mẹ già ở quê chăm sóc, cô đã từng đau thắt từng khúc ruột đến kiệt quệ tinh thần rồi.

Đã lâu như vậy không có một lá thư gửi về, liệu con bé có hận người mẹ là cô không? Nó có nhớ đến người mẹ vô tâm này hay không? Hay nó đang hận bà vì đã bỏ nó ở lại đây. Càng nghĩ trong lòng cô lại càng thêm rối bời.

Chỉ vì một phút nông nổi của tuổi trẻ, với quyết tâm muốn làm giàu nhanh chóng để trở về với con gái mà cô đã mắc kẹt ở đây hơn mười năm ròng rã. Bây giờ nghĩ lại cô vô cùng hối hận về quyết định nông nổi đó.

Giá như năm xưa mình chịu khó một chút. Cùng lắm là cơ cực mười năm bên ngoài thôi thì cô vẫn có thể về thăm con vài lần. Còn đối với hiện tại, sự sống của bản thân và những người kia đang tính bằng ngày bằng giờ, cô thực sự sợ rằng mình sẽ chẳng thể đợi đến ngày mình có thể thoát ra khỏi đây mà trở về với đứa con mà mình hằng mong ngóng.

Ông cụ lớn tuổi nhất đoàn đã nói. Ráng đợi thêm mấy tháng nữa sẽ có người tới cứu. Nhưng đợi hơn mười năm rồi, tinh thần của những người ở đây cũng sớm không còn hi vọng gì với việc có người tới cứu mình. Với họ bây giờ, sống sót mới là điều quan trọng nhất.

Nếu chết rồi, có người tới cứu cũng trở nên vô dụng. Cứu người còn sống chứ không ai cứu người chết cả.

Bên ngoài căn lều, ánh trăng bỗng dưng rọi xuống khiến ông cụ với người đàn ông kia khẽ giật mình. Điềm báo gì đây?

Trong lúc hai người vẫn đang hoang mang thì từ một căn lều nhỏ ở phía xa truyền đến một tiếng hét thảm thiết của phụ nữ.

"Aaaaaaa... Chết rồi! Chết thật rồi!"

Tiếng hét cũng kinh động đến toàn bộ những người khác ở gần đó.

Ông cụ vội vàng cầm cây đuốc trên tay chạy theo chân người đàn ông, hai người mau chóng chạy đến căn lều nhỏ kia. Chen qua đám người ồn ào trước cửa mà chạy vào.

Một cỗ mùi tanh nồng tràn ngập khắp lều khiến nhiều người bị ngất xỉu hoặc nôn khan.



Dưới mặt đất. Một cỗ thi thể nằm ở đó vẫn đang chảy máu không ngừng. Trên người của người đó có rất nhiều sâu bọ chui ra. Từ hốc tai, hốc mắt, lỗ mũi cho tới miệng, đâu đâu cũng ngập tràn những con sâu to dài, những con dòi lúc nha lúc nhúc trông đến là sợ.

Người phụ nữ vừa hét lên kia vẫn còn đang hoảng hồn ngồi bệt trên nền đất cách đó không xa. Bà ta vẫn đang ôm chặt hai đứa trẻ trong lòng như đang bảo vệ chúng.

Ông cụ nhìn kĩ ba mẹ con rồi nhìn lại xác chết. Thật kì lạ!

Nếu kia là người vợ vậy người đang nằm trên mặt đất kia là ai? Rõ ràng người chết là phụ nữ, sao trên mặt lại có râu?

Tất cả những người có mặt ở đó cũng nhanh chóng nhận ra sự khác thường. Họ nhao nhao lên bàn tán.

"Đây chẳng phải là thằng Hình à? Sao nó chết thảm thế?"

"Nhìn nó kìa. Mới chết mà người đã bốc mùi hôi thối rồi. Dòi bọ lúc nhúc thế kia mà."

"Nhìn qua còn nghĩ nó là đàn bà đấy. Sao lại trông khác lúc sống nhiều thế?"

Và còn vô vàn những lời bàn tán với đủ mọi loại lí do, giả thuyết về cái chết của người đàn ông trong đoàn này.

Người vợ vốn đang hoảng hồn bỗng nhiên hét lên. "Đây chính là địa ngục trần gian!" rồi ngã lăn ra đất trông rất vật vã. Vài người xúm lại định xem xét tình hình nhưng chưa kịp làm gì thì cô ta cũng hộc máu mà chết giống y chang người chồng.

Khắp thi thể đều có vô số dòi bọ lúc nha lúc nhúc bò ra từ trong cơ thể. Hai đứa con ở bên cạnh cũng bất ngờ gào rống lên rồi tự móc mắt mình ra bỏ vào mồm nhai ngấu nhai nghiến. Sau đó cũng vật ra đất mà chết một cách trông rất thảm hại.

Cứ vậy mà chỉ trong một đêm ngắn mà vong tận bốn mạng người. Ông cụ tính toán một lúc rồi khẽ lẩm bẩm trong miệng.

"Thực quá khổ mà! Cứ vậy mà chết dần chết mòn gần hết sao? Quả báo đến thật không đúng lúc gì cả"