Thiên Âm Giới - Vạn Kiếp Lưu Duyên

Chương 28: Căn cứ của quỷ bà bà



Sau khi thỏa thuận với Nam xong nhóm bảy người đã gia nhập vào đoàn người này. Cùng họ khởi hành xuất phát đến "ngôi làng trong truyền thuyết kia".

Dọc trên đường đi Thuy và nhóm bạn không ngừng quan sát tỉ mỉ mọi ngóc ngách mà mình đi qua. Chỗ nào có điểm gì khác biệt họ cũng cẩn thận ghi nhớ rồi ghi chép lại.

Khởi hành suốt hơn ba tiếng đồng hồ cả đoàn người mới đến được chỗ "ngôi làng trong truyền thuyết" kia ngự trị.

Mặt mày ai nấy cũng hớn ha hớn hở. Trông không một chút sợ hãi hay kiêng dè gì cả. Có lẽ họ không ý thức được tầm nguy hiểm ở vùng đất này.

"Đám người này vào đây mà không tìn hiểu gì sao?". Trang bực mình nhỏ giọng nói.

"Họ có vẻ chỉ đơn giản nghĩ đây là vùng đất bình thường, những lời đồn kia là không có thật". Quân nói.

"Dù sao cả quãng đường họ đi đều rất thuận lợi mà. Nếu có quỷ thì sẽ không dễ dàng như vậy đâu. Chắc họ nghĩ thế!". Linh nói ra suy đoán của mình rồi nhanh chóng rảo bước đi vào bên trong cùng đám người kia.

Ở ngay cổng làng, bỗng xuất hiện một bà lão với hai cô con gái khiến mọi người càng thêm phần hứng thú.

Sau khi trò chuyện một lát, bà lão liền sai hai cô con gái dẫn mọi người trong đoàn đến những căn nhà đã được sắp xếp từ trước ở trong làng. Nghe được sắp xếp sẵn chỗ ở ai nấy cũng vui mừng khôn xiết. Họ còn trào phúng với nhau rằng nơi này hóa ra cũng chỉ có như thế. Chẳng có chút gì giống với nguy hiểm cả.

Nhóm bảy người nghe vậy thì chỉ biết lắc đầu. Đúng là chưa thấy chết chưa sợ mà.

Đứng trước ngôi nhà nhỏ bằng gỗ, Thuy cất giọng đầy cảm thán. "Nơi này đâu đâu cũng toàn là nhà gỗ. Trông lạ thật đấy!"

"Là ảo giác mà bà ta tạo ra đấy! Thực chất đây chính là một cái mộ cổ có niên đại nghìn năm tuổi đấy". Quân lên tiếng giải thích xong khiến Thuỳ và hai cô bạn thân chết lặng tại chỗ.



Nam và hai cậu bạn đi cùng cậu ta thì lại tỏ ra rất lo sợ. Họ cứ ngập ngừng mãi mà không chịu nói gì làm Trang bực mình quát lên. "Đàn ông con trai gì mà cứ ấp úng e thẹn như thiếu nữ mới biết yêu thế! Nam nhi thì đứng thẳng người lên xem nào, nói to rõ ràng ra, ấp ấp mở mở cái gì hả!?"

Nam, hai cậu bạn đi cùng cậu ta, và những người còn lại nghe Trang nói vậy đều ngơ ngác nhìn Trang với ánh mắt như muốn hỏi. "Cậu tự nhiên phát điên cái gì thế?"

Thấy không ai trả lời Trang liền bước thẳng vào trong nhà, miệng vẫn cố hét lớn. "Thật là bực mình. Đi cùng mấy người khiến tôi thấy mất hết cả hứng! Nhàm chán vô vị hết sức!"

Đến đây thì ba người Linh, Quân và Phúc đã hiểu ra ý của Trang. Họ vội vàng kéo nhóm của Thuy và Nam vào trong nhà. Quân còn cố lớn tiếng ra vẻ bản thân rất bực mình nói. "Người gì đâu mà khó tính khó ưa thế không biết! Bộ nói nhẹ nhàng một câu với nhau thì mất miếng thịt miếng mỡ nào à? Cứ thích chuyện bé xé ra to làm gì không biết".

Hai cậu trai đi cùng Nam thì lại càng thấy khó hiểu hơn. Họ dù thấy Trang tỏ ra cái thái độ rất khó ưa đó nhưng vẫn coi như không nghe thấy gì cả. Dù sao lúc mới gặp họ cô cũng không có khó tính như thế. Tự nhiên bây giờ cô nói năng không có ý tứ như vậy chắc hẳn là có vấn đề gì đó nên mới vậy.

Đợi khi tất cả đã ngồi hết tại phòng khách rồi Trang mới thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm. "Thật là, ban nãy suýt chút nữa là lộ hết chuyện rồi! Nguy hiểm thật đấy!"

Linh vỗ vỗ vai cô em họ rồi cười nói. "Lần này cuối cùng em cũng lập được một công lao nhỏ rồi. Làm tốt lắm!"

"Pha vừa rồi may mà phản ứng nhanh. Chậm một chút nữa là cả đám đi đời hết rồi". Quân nhẹ nhàng đánh giá.

Thuy và những người kia nghe ba người nói xong thì trực tiếp đần mặt ra khó hiểu. "Mấy cậu nói thế là sao? Có thể giải thích rõ ra một chút không?"

Phúc lúc này mới lên tiếng, cậu ta lia mắt ngó quanh hết một lượt rồi mới chầm chậm nói. "Các cậu không biết đấy thôi, bà già kia rất cảnh giác. Ban nãy lúc ở cổng bà ta đã chú ý đến bọn mình rồi. Có lẽ là đã nghi ngờ bốn đứa bọn tớ. Nếu vừa nãy bọn tớ không diễn trò thì sợ là đêm nay cả đám chúng ta sẽ được đưa lên thớt trước tiên đấy!"

"Lên thớt là sao?". Một cậu bạn đi cùng với Nam ngạc nhiên hỏi. Cậu ta nghe đám người bọn Thuỳ với Linh nói chuyện xong thì chẳng hiểu gì cả.

"Các cậu chắc là không biết. Ờ mà trông cái mặt như này thì trăm phần trăm là không biết rồi. Hầy!" Trang nói xong thì thở dài một cái rồi nghiêm mặt lại nhìn ba cậu trai đang đứng rất ngay ngắn ở phía đối diện. "Bà ta là quỷ bà bà chuyên ăn thịt người trong khu rừng này đấy! Mấy cậu không thấy lạ khi cả ngôi làng to như thế này, nhiều nhà như thế này mà chỉ có ba người một già hai trẻ sống thôi ư? Cho dù làng có chuyện thì cũng phải có ra vài người nữa chứ, đến một mống nam nhi cũng không thấy kìa". Trang nhẹ nhàng chỉ ra những điểm lạ cho ba cậu bạn kia. Hiểu được thì hiểu, không hiểu được thì đành chịu. Cô đã chỉ rõ ra như vậy rồi, không hiểu nữa thì chịu hẳn đấy.

"Sao mấy cậu biết chuyện đó? Còn giống như đang khẳng định vậy? Các cậu đến đây hẳn là lần đầu mà nhỉ?".



Nam nghe xong thì thắc mắc nhìn Trang hỏi.

"Tụi này từng bị kẹt ở đây một lần, từng nhìn những người đi cùng mình bị xẻo thịt từng chút một khi vẫn còn đang sống sờ sờ đấy! Đây là lần thứ hai bọn tôi đặt chân lên vùng đất chết này!". Trang đáp. Vẻ mặt cô lộ rõ ra sự mất mát không thể che giấu.

Thuỳ lúc này mới gật gù đưa ra ý kiến. "Bảo sao mấy cậu tự nhiên hành động lạ thế. Hóá ra là phát hiện ra mình bị chú ý rồi".

Phương thì thắc mắc nhìn sang Linh hỏi. "Nhưng mà mấy cậu từng trốn khỏi đây, bây giờ quay lại mà bà ta không nhận ra sao?"

"Bọn tớ đều đã thay đổi so với ngày đó khá nhiều rồi. Thậm chí đề chắc chẵn bọn tớ còn đi thỉnh bùa đề che giấu thân phận đấy. Nếu không e rắng bọn tớ đã chết ngay từ khi mới đặt chân vào khu rừng này rồi ấy chứ".

Đến đây thì tất cả đều im lặng, không phát ra thêm bất cứ một âm thanh nào nữa.

Cũng chả biết ba người bọn Nam có hiểu gì không mà thấy ai cũng gật gù như đúng rồi vậy. Riêng Nam thì sắc mặt trông rất khó coi.

Phúc thấy bầu không khí yên ắng quá thì cất tiếng hỏi. "Nam này, cậu giới thiệu cho bọn tôi hai cậu bạn kia đi.

Chúng ta còn sống ở đây mấy ngày, cũng nên biết qua tên của nhau nhỉ?"

Nam giật mình đưa mắt nhìn Phúc một lúc rồi mới hoàn hồn. Cậu vội vàng giới thiệu từng người một. "Bên trái tớ là Phong, cậu ấy tớ quen được qua mạng, đều cùng là người có sự tò mò với ngôi làng này! Còn bên phải tớ là

Tuấn, cậu ấy là anh em chí cốt của tôi".

Mọi người đều gật đầu rồi chào hỏi làm quen với nhau rất nhanh khiến Phong và Tuấn thấy có chút không thích ứng kịp.