Trời vẫn còn chưa sáng hẳn mà Thuỳ đã gọi Hạnh dậy rồi lại kéo cô đi tìm kiếm di thể của hai chị em Tiểu Nhất.
"Tìm đến lúc trời sáng hẳn là thôi. Nếu vẫn không tìm đủ, chúng ta phải tìm cách khác thôi. Chứ mất hơn một tuần rồi, tớ chả thấy có tiến triển gì cả"
Hạnh đang mơ màng chưa tỉnh ngủ hẳn nghe Thuỳ nói vậy thì tỉnh ngủ luôn. Cô nhìn Thùy ngạc nhiên hỏi "Cách khác?"
"Ừ". Thuỳ gật đầu một cách chắc chắn rồi lại nói tiếp. "Dù sao cũng tìm hết cả khu này rồi mà có thấy tiến triển gì đâu. Không bằng tìm cách khác để đỡ tốn sức còn hơn"
Thế là cả hai lại xắn tay áo lên, cầm lên dụng cụ rồi tiếp tục quá trình tìm kiếm cho đến khi mặt trời lên cao trên quá đỉnh đầu. Nhưng kết quả vẫn như vậy, vẫn không có thêm thu hoạch gì cả.
Hạnh buông chiếc cuốc nhỉ trên tay xuống đất rồi ngồi thở dốc vì quá mệt mỏi. "T... tớ chịu rồi... không... không còn... sức tìm nữa... Nghỉ, nghỉ thôi!"
Thuỳ cũng buông cuốc xuống rồi đi đến ngồi cạnh Hạnh. "Bây giờ, mình nên làm gì tiếp đây?"
Hạnh lắc lắc đầu. "Tớ chịu. Cứ tưởng nó không khó, mà ai ngờ... lại khó không tưởng!"
Thuỷ lúc này lại nhớ tới lời Kiệt đã nói vào cái ngày mà hai chị em Tiểu Nhất tung đến nhờ giúp đỡ. Ngày hôm ấy, chính anh đã nói anh có thể giúp hai người nên nó mới đồng ý. Bây giờ đã hơn một tuần trôi qua, nó vẫn chưa thấy anh xuất hiện đâu cả. Thật đúng là lừa người mà.
NOVEL
TOON
Thuỳ khẽ lẩm bẩm trong miệng mấy câu trách mắng anh rồi lại lo lắng không biết có phải anh gặp chuyện gì rồi hay không?
Trước đây anh luôn tìm đến nó với tần suất khá thường xuyên cơ mà, sao dạo gần đây lại càng ngày càng ít gặp thế nhỉ?
"Nhớ tôi rồi à, nhóc quỷ!?"
Một giọng nói bất ngờ vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Thuỳ. Giọng nói ấy vẫn mang theo âm sắc trầm ấm như những lần trước đó khiến trái tim Thuy như bị hẫng mất một nhịp.
"Anh đã đi đâu vậy? Tại sao nói giúp bọn tôi mà mãi không thấy mặt là sao vậy hả?". Thuỳ cất tiếng hỏi Kiệt thông qua suy nghĩ trong tiềm thức. Bởi anh vẫn không chịu xuất hiện gặp mặt trực tiếp với nó nên cả hai chỉ có thể giao tiếp với nhau qua ý thức trong tiềm thức mà thôi.
"Tôi có việc bận nên không thể tới giúp em ngay được. Thực xin lỗi em". Giọng điệu của Kiệt lúc này có mang theo vài phần mệt mỏi ở bên trong làm Thuỳ cảm thấy áy náy vô cùng.
"Tôi... tôi không biết là anh đang bận. Xin lỗi anh nhé!"
"Không sao. Tôi có bảo cấp dưới của tôi tới đó giúp đỡ em rồi. Cậu ta chắc cũng sắp đến nơi rồi. Em cần gì thì cứ bảo cậu ta một tiếng, cậu ta sẽ không dám làm trái lời đâu". Kiệt nói xong thì vội vàng tạm biệt Thuỳ để đi giải quyết nốt đống sổ sách cuối cùng mà Gia Minh đã để lại trước khi rời đi.
Anh cần phải làm xong đống công việc này mới có thể chạy đi tìm nó được.
Thuỳ thấy anh bảo có đưa người tới giúp đỡ thì tinh thần phấn chấn lên không ít. Có người ở âm giới giúp đỡ thì việc tìm kiếm di thể sẽ đơn giản hơn nhiều
rôi.
Càng nghĩ Thuỳ lại càng thấy phấn khích, nó vội ôm lấy Hạnh cười lớn. "Chúng ta sắp có viện binh hỗ trợ rồi. Có vui không?"
Hạnh ngơ ngác nhìn Thuỳ hỏi một tràng dài. "Hả? Là sao? Viện binh á? Viện binh ở đâu ra? Có bao nhiêu người?"
Thuỷ cố kìn nén lại cơn phấn khích bên trong mình rồi nhìn Hạnh trả lời. "Tớ không biết có bao nhiêu người. Nhưng có người của âm giới tới giúp đỡ tìm kiếm thì còn gì tuyệt vời hơn đúng không?"
Hạnh gật gật đầu. "Ừ, đúng là như vậy thật!"
Sau đó cả hai lại hứng khởi cầm cuốc đi tìm kiếm tiếp cho đến khi trời dần chuyển về chiều mới chịu dừng lại.
Khi cả hai đang thoải mái dùng bữa tối của mình bên ánh lửa bập bùng thì có hai người gồm một nam một nữ xuất hiện.
Hai người đó mặc trang phục cổ của các vị quan thời xưa, sắc mặt trông vô cùng lạnh lẽo.
Hạnh nhìn hai người xuất hiện đột ngột kia rồi quay sang hỏi Thuỳ. "Họ là viện binh của mình à?"
Thuỳ cẩn thận quan sát hai người kia một lượt rồi lắc đầu. "Tớ không biết nữa".
Hạnh nghe Thuỳ nói vậy thì lòng như chết lặng tại chỗ. Vậy... hai người này là ai? Là tốt hay xấu? Bạn hay thù?
Người nữ kia bỗng tiến lại sát ngay chỗ Thuỳ đang ngồi rồi cất tiếng. "Cô hẳn
là người mà huynh ấy chấp nhận chờ đợi cả vạn kiếp dưới chân Phật nhỉ?"
Thuỳ nghe xong thì trực tiếp đóng băng toàn bộ não bộ của mình. Cô gái này đang nói cái gì mà khó hiểu vậy?
Người đàn ông thấy Thuỳ với vẻ mặt ngây ngốc ở trước mặt thì bật cười cất tiếng gọi cô gái đang ngồi bên cạnh Thuỳ. "Phù Dung, đừng trêu người ta nữa. Còn trêu nữa là sẽ không xong với tên điên kia đâu"
Cô gái kia nghe người đàn ông gọi tên mình thì phụng phịu quay đầu lại. "Ta có trêu gì tỷ ấy đâu chứ. Cả vạn năm rồi ta mới được gặp tỷ ấy, vậy mà chàng nữ lòng nào ngăn cấm ta chứ? Anh Kiệt ca ca đã độc chiếm tỷ ấy suốt chín trăm chín mươi chín kiếp rồi. Giờ tỷ ấy khó khăn lắm mới được trở lại làm con người, ta phải nhân cơ hội này ở bên tỷ ấy thật nhiều!"
Thuỳ nghe cô gái kia nói một tràng dài xong thì lại càng ngây ngốc hơn. Cái gì mà vạn kiếp? Còn chờ dưới chân Phật nữa, rốt cuộc đó là gì? Sao mà nghe quen thế không biết.
"Này, hai người là ai vậy?". Hạnh bất ngờ lên tiếng hỏi.
Cô gái kia lúc này mới để ý đến Hạnh đang ngồi bên kia của Thuỳ. Cô tươi cười nhìn Hạnh giới thiệu. "Tôi là Lý Phù Dung, rất hân hạnh được làm quen với Cô"
Người đàn ông tiến lên một bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạnh giới thiệu. "Tôi là Dương Gia Minh, nhân viên cấp dưới của Anh Kiệt đại nhân. Nay nhận nhiệm vụ lên đây giúp hai người làm việc."
Thuỳ nghe xong thì khó hiểu. "Anh Kiệt đại nhân? Anh ta không phải chủ là một âm hồn bình thường thôi à?"
"Huynh ấy là người quản lí sổ sách dưới âm giới bọn muội đấy. Tỷ vẫn chưa nghe huynh ấy nói sao?". Phù Dung bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn Thuỳ hỏi.
Thùy khế lắc lắc đầu rồi nhìn Gia Minh hỏi. "Vậy anh có thể tìm giúp bọn tôi những phần xương cốt còn lại của hai người.."
Thuỳ còn chưa dứt câu Phù Dung ở bên cạnh đã vội cắt ngang lời của nó rồi. "Tỷ, họ bị yểm thuật "Giấu xác trấn hồn" rồi, tìn kiếm di thể là vô cùng khó khăn đó!"
"Giấu xác trấn hồn?". Hạnh và Thuỳ đồng thanh lên tiếng hỏi, ánh mắt nhìn Phù Dung mang theo sự tò mò xen lẫn kinh ngạc ở bên trong.
Phù Dung khẽ gật đầu ra vẻ chắc chắn. Cái gật đầu này đã một bước đưa Trang và Hạnh đến với những tưởng tượng của con người về một nghi lễ tà thuật thời xưa. Đưa họ đến gần với sự thật hơn.