Thiên Ảnh

Chương 117: Nhìn Trộm



Lục Trần nhìn thẳng Tô Thanh Quân mà nói, Trong lời nói mang đầy ý khiêu khích, nhưng thần sắc trên mặt hắn vẫn rất bình tĩnh, ngữ khí cũng vô cùng bình thản, dường như không hề có ý này.

Nhưng xem ra Tô Thanh Quân cũng không phải là một người có tính tình nóng nảy dễ nổi giận, đối với những lời nói của Lục Trần cũng không có phản ứng gì, ngược lại nàng lại nhíu mày hỏi:

"Theo lời ngươi nói, xem ra là vừa rồi ta đã nói sai chỗ nào sao? Ngươi nói ta nghe thử, nếu như quả đúng là ta nói sai, ta tự nhiên là sẽ xin lỗi ngươi ngay."

"Hả?" Lục Trần đột nhiên nghe những lời này của nàng cũng cảm thấy có chút ngơ ngác, nhịn không được giương mắt nhìn Tô Thanh Quân một lần nữa, thiếu điều định đưa tay dụi mắt mà nhìn lại cho rõ.

Tính từ khi Lục Trần bái tiến Côn Luân phái cho đến giờ cũng đã trải qua một khoảng thời gian tương đối dài, nên đối với thanh danh của cô gái này trong tông môn cũng có chỗ hiểu biết khá rõ, hơn nữa lúc ở trong thành Côn Ngô, lão Mã vốn cũng đã âm thầm thăm dò được không ít thông tin của Tô Thanh Quân cho hắn rồi, nên trên thực tế Lục Trần lúc này đối với Tô Thanh Quân cũng hiểu rõ hơn rất nhiều so với những người khác.

Cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này bất luận là nhìn từ phương diện nào, cũng chỉ có thể gói gọn trong hai chữ "Hoàn mỹ". Thiên phú của nàng vốn trời sinh đã là một kỳ tài bốn trụ đỉnh cao,nên việc tu hành tiến cảnh cực nhanh, hơn xa người thường rất nhiều; gia thế nàng lại tốt, xuất thân trong một gia đình gia thế lớn nhất trong thành Côn Ngô là Tô gia, thuở nhỏ đã được ngàn vạn người sủng ái, thiên tài địa bảo, sơn hào hải vị chồng chất như núi xung quanh; nói về chỗ dựa, chưa kể đến việc Tô gia có vô số thế lực trong tối ngoài sáng trong Côn Luân phái giúp đỡ, sư phụ của nàng lại còn là nhất mạch thủ lĩnh của Thiết chi Côn Luân phái, dù rằng Thiết chi trước mắt đang tạm thời suy yếu, nhưng từ trên xuống dưới đều đem hi vọng phục khởi ký thác vào nàng, dù cho hôm nay Côn chi đang cường thịnh, nhưng cũng không có người nào trong đó dám đi trêu chọc cô gái này.

Tuổi tuy còn trẻ, nhưng có thể nói nàng như đã đặt chân lên ngưỡng cửa của cảnh giới Kim Đan kia rồi, con đường tương lai quả thật sâu xa rộng lớn không cách nào tưởng tượng được. Thậm chí còn có lời đồn đãi rằng, sư phụ của Tô Thanh Quân là Mộc Nguyên chân nhân vốn thích mỹ tửu nên trong một lần uống say mèm, từng lỡ miệng nói rằng người đệ tử này của mình ngày sau nếu cơ hội có thể cho xem qua Chân quân chi cảnh trong truyền thuyết.

Đương nhiên, đây chỉ là lời đồn đại không ai có thể chứng minh được, ngay chính bản thân Mộc Nguyên chân nhân sau khi tỉnh táo cũng ra sức phủ định việc ông đã chính miệng nói ra những lời này rất nhiều lần, nhưng mà lời đồn đại tương tự vẫn không chịu ngừng lại, vẫn âm thầm lan truyền trong đám đệ tử phái Côn Luân.

Một vị thiên chi kiều nữ như vậy, dường như từ nhỏ đã được sắp sẵn để đứng trên mọi chúng sinh, vốn dĩ được tất cả các phàm nhân kính ngưỡng, tôn thờ nhưng giờ phút này lại bỗng nhiên có thể nói ra hai chữ xin lỗi với Lục Trần.

Lục Trần nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng, chỉ thấy ánh mắt cô gái kia trong veo sáng ngời, dường như không lẫn một chút tạp chất nào, khiến người khác nhìn vào cảm thấy mọi lời nói thốt ra từ miệng nàng đều là những lời thật tâm, tuyệt không giả dối.

"Này?" Tô Thanh Quân đứng đợi một hồi, nhận thấy Lục Trần chỉ chăm chăm nhìn mình mà không trả lời, không khỏi nhíu mày khó chịu, chợt lớn tiếng kêu lên.

Nhưng nhìn bộ dáng của nàng, hiển nhiên là từ nhỏ đến lớn vốn được giáo dục theo lễ nghi tốt đẹp nhất, hay có lẽ là do bản thân nàng quá mức mỹ lệ, khí chất quá mức xuất sắc, cho nên dù nàng lớn tiếng thốt ra một tiếng tiếng kêu thúc giục như vậy, cũng không làm cho người khác thấy khó chịu chút nào.

Lục Trần thu hồi ánh mắt, trong nội tâm như tự giễu cợt mình, nghĩ thầm, chênh lệch giữa người với người thật đúng là lớn quá. Về sau, hắn mới chỉ cây Hồng Phách Sâm trên mặt đất, nói với Tô Thanh Quân:

"Tô sư tỷ, trong việc nuôi trồng loại Hồng Phách Sâm này cần phải chú ý đến một điều, đó chính là tỷ lệ "Một chín", nghĩa là một phần bồi dưỡng, chín phần còn lại phải nghỉ ngơi. Chỉ cần làm cho tốt phần bồi dưỡng kia, đem tất cả linh lực hệ Thổ trong linh điền quy tụ lại xung quanh bộ rễ của cây Hồng Phách Sâm xong thì thời gian còn lại cứ để cho nó tự nhiên sinh trưởng là tốt rồi."

Tô Thanh Quân trên khuôn mặt hơi có vẻ kinh ngạc, nói: "Thật thế sao?"

Lục Trần nói: "Cách làm này do lịch đại tổ sư trong Bách Thảo Đường truyền thụ lại, một đệ tử tạp dịch như ta đương nhiên là không dám xuyên tạc rồi, nếu sư tỷ còn không tin, cũng có thể tự đi mà hỏi lại người trong Bách Thảo Đường xem sao."

Tô Thanh Quân gật gật đầu, nói: "Thì ra là thế." Nhưng chỉ được một lúc, lại có chút nghi hoặc nói: "Theo như lời ngươi nói thì cây Hồng Phách Sâm này lại có thể nuôi trồng hết sức dễ dàng rồi? nhưng sao từ trước tới nay, mấy lần ta đến Bách Thảo Đường nói muốn tìm vị linh tài này, bọn hắn lại nói với ta rằng cây Hồng Phách Sâm này nuôi trồng rất gian nan, nên cực kỳ khó có."

Lục Trần nở một nụ cười, nói: "Lời này quả là có cái đúng, các sư huynh sư tỷ trong Bách Thảo Đường không hề nói láo sư tỷ đâu. Hồng Phách Sâm đích thực là không dễ nuôi trồng."

Nói đoạn, hắn ngồi xổm người xuống, nhặt mấy viên đất bên cạnh cây Hồng Phách Sâm, thuận tay bóp nát một khối bùn đất nhỏ rồi nói: "Tuy nói rằng lúc nuôi trồng Hồng Phách Sâm thì phần lớn thời gian đều là nhàn rỗi, nhưng trong khoảng thời gian đó có một điểm vô cùng quan trọng, đó là khi điều động linh lực trong đất phải có sự cân đối đều đặn, phải làm sao cho linh lực phân tán một cách nhanh chóng ra khắp tất cả những sợi rễ mảnh mai của linh thảo dưới lớp bùn đất, đồng thời linh lực hệ Thổ điều động được còn phải thật tinh khiết ôn hòa, chỉ riêng bước này thôi, một người bình thường cũng đã làm không được rồi, không phải là do phẩm chất linh lực không đủ, mà là đạo hạnh khống chế không được, không cẩn thận có thể làm hư tất cả bộ rễ của nó, bởi vậy mới nói Hồng Phách Sâm là một trong những loại linh thảo có cách chăm sóc và nuôi trồng khó khăn nhất."

Tô Thanh Quân nhìn Lục Trần một cái rồi nói: "Nói như vậy, trong số đệ tử tạp dịch năm nay, ngươi là một trong những người có khả năng nuôi trồng linh thực rất không tồi rồi?"

Lục Trần nói: "Không đúng, phải nói rằng ta là người tốt nhất trong số họ, cho nên vị sư huynh Bách Thảo Đường mới để cho ta tới nuôi trồng cây Hồng Phách Sâm này."

Tô Thanh Quân hơi ngơ ngác một chút, có vẻ không ngờ rằng Lục Trần không hề có chút gì gọi là khiêm tốn như vậy, trái ngược hẳn với những người nàng vẫn thường tiếp xúc hằng ngày, nên nhất thời không khỏi có chút buồn cười, lắc đầu mỉm cười, nói: "Xem ngươi vậy mà lại tự tin đến thế sao?"

Lục Trần cười không đáp.

Tô Thanh Quân cũng không nhìn hắn nữa, trong đôi mắt có chút tỏa sáng, ngưng thần nhìn chín hạt "Hồng châu" trên đầu cành của cây Hồng Phách Sâm, trong mắt ngoài vẻ hiếu kỳ còn ánh lên sự mừng rỡ, như thể vừa sáng tỏ được một loại tri thức mới nên vui mừng không ngớt.

Một lúc sau, nàng bỗng nhiên ngồi chồm hổm xuống, dường như không hề bận tâm đến mấy thứ bùn đất dơ bẩn trong linh điền này, mà dùng ngón tay trắng trẻo của nàng nhẹ nhàng vuốt ve cái cây Hồng Phách Sâm kia.

" Thế Giới bao la, tạo hóa huyền bí, dù chỉ là loài linh thảo nhỏ bé thế này, cũng cần phải có kiến thức nhiều đến vậy mới chăm sóc được, thật là khiến người ta phải thán phục." Nàng tuy miệng tán thán nhưng trên mặt lại lộ nét tươi cười.

Được một lúc, hai người cùng đứng lên, Tô Thanh Quân đang định rời khỏi chỗ này thì chợt dừng bước, đột nhiên xoay người lại nhìn về phía Lục Trần.

Lục Trần có chút cúi đầu, nói: "Tô sư tỷ, còn có việc gì sao?"

Tô Thanh Quân nhìn hắn một cái, nói: "Mới vừa rồi là ta không rõ tình hình, không biết tập tính của cây Hồng Phách Sâm lại còn lên giọng chỉ trích ngươi, là ta sai rồi."

Lục Trần im lặng một lúc rồi mới đáp: "Tô sư tỷ, với thân phận của tỷ, kỳ thật không cần phải nói với ta lời xin lỗi đâu."

Tô Thanh Quân thản nhiên nói: "Sai là sai, không việc gì phải che lấp. Cũng phải nói lại, cây Hồng Phách Sâm này đối với ta quả thực là rất quan trọng, kính xin ngươi... À, còn chưa thỉnh giáo tôn tính. ...”

"Lục Trần."

"À, Lục sư đệ, kính xin đệ để tâm bồi dưỡng cây linh thảo này cho tốt, nếu về sau, khi trưởng thành dược lực dồi dào như mong đợi, ta nhất định sẽ có cái khác tạ ơn sư đệ."

Lục Trần nở một nụ cười, nói: "Sư tỷ cứ an tâm."

Tô Thanh Quân gật gật đầu, lại trầm ngâm một chút rồi nói: "Còn có một câu, xem như ta lắm miệng vậy. Chỉ là dù cho tập tính của Hồng Phách Sâm là như thế, và ngươi cũng đã làm xong bổn phận của mình rồi, nhưng ngươi cứ tùy ý nằm vật xuống đất bên trong linh điền mà ngủ như vậy, bất luận là bị ai nhìn thấy, cũng không khỏi có cảm giác thấy ngươi quá lười biếng, đối với ngươi mà nói thì tuyệt không có chỗ nào tốt đâu."

Lục Trần nhìn thật chằm chằm vào cô gái mỹ lệ này một cái, lập tức khẽ gật đầu, nói: "Ta biết rồi, đa tạ sư tỷ đã chỉ điểm."

Tô Thanh Quân "Ừ" một tiếng, không nói thêm lời nào nữa, xoay người rời khỏi mảnh linh điền.

Gió nhẹ từ xa quét đến, khiến cho tấm áo choàng xích vũ trên vai nàng khẽ rung động, như ánh lửa màu đỏ tươi đang bập bùng cháy lấp lánh tuyệt đẹp sánh ngang với mặt trời.

[Dịch giả: dnp]

Lúc Lục Trần bị người khác bắt bẻ việc lười biếng trong công việc ở Thảo Viên Lưu Hương Phố, thì ở trong phòng, thương thế của A Thổ đã gần như là khỏi hẳn rồi nên nó quyệt định lại chạy ra ngoài đi chơi tiếp.

Căn phòng đã mới, đương nhiên cảnh vật chung quanh so với lúc ở Thạch Bàn cốc cũng không giống như trước nữa, nhưng bởi vì vẫn còn ở trong núi Côn Luân, nên dù ít hay nhiều gì thì những ngọn núi, những khu rừng quanh đây cũng tương đối giống nhau, vì thế A Thổ cũng không cần phải tốn quá nhiều khí lực vào việc làm quen với cảnh vật chung quanh, rất nhanh sau đó nó đã lại chui được vào khu rừng xung quanh Lưu Hương Phố mà rong chơi rồi.

So với sự tự do bên Thạch Bàn cốc, khu vực núi rừng trong Lưu Hương Phố này rõ ràng là được cảnh giới nghiêm mật hơn rất nhiều, bên ngoài dược viên vốn lúc nào cũng có người dò xét thì không cần phải nói rồi, nhưng cho dù là ở trong rừng hay trong núi thì đôi khi người ta vẫn bắt gặp có một hai đội đệ tử thủ vệ đi tuần tra ngang qua. Điều này cũng không có gì khó hiểu bởi lẽ khu vực này vốn được Bách Thảo Đường cực kỳ coi trọng.

A Thổ tuy rằng không được tính là loại yêu thú đặc biệt lợi hại gì, cũng không có thực lực thần thông cường hãn nào, nhưng mà bù lại nó có cái mũi rất nhạy, cộng thêm động tác cũng coi như là khá nhanh nhẹn, cho nên lúc chạy rong trong núi rừng, dù có vô tình gặp được đệ tử thủ vệ đi chăng nữa nó cũng đã sớm nhận thấy mà tránh từ xa rồi, nên rốt cục cũng không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.

Hết thảy mọi việc xem ra đều rất bình thường, nhưng đối với A Thổ có một điểm đáng tiếc không được hoàn mỹ chính là, nó nhận thấy rằng dù đã tìm thật lâu, nhưng vẫn không cách nào tìm được tòa núi "Cẩu Đầu sơn" kỳ quái ngày trước. Nhưng kỳ thật việc này cũng rất ư là bình thường, vì từ núi Thạch Bàn đến Lưu Hương Phố này cách nhau cả một đoạn đường dài, núi Côn Luân lại lớn như vậy, tòa Cẩu Đầu sơn kia lại ẩn mình giữa quần sơn rộng lớn, trong thời gian ngắn như vậy thì quả thật là rất khó để tìm đến.

Chỉ là chẳng biết tại sao, sâu trong tâm khảm A Thổ, nó lại thủy chung là đối với tòa Cẩu Đầu sơn kia nhớ mãi không quên, dù rằng lúc trước ở Cẩu Đầu sơn nó đã từng bị ném bay xuống núi, dẫn đến bị thương, nhưng trong lòng nó vẫn rất muốn quay trở lại đó một lần nữa.

Cứ bước đi rồi lại chạy, A Thổ trèo non lội suối cả nửa ngày vẫn không có thu hoạch gì, ngước lên đã thấy sắc trời không còn sớm nữa, nó đành phải quay đầu trở về. Dù sao thì vẫn còn nhiều thời gian, mai này cứ từ từ mà đi tìm tòa Cẩu Đầu sơn kia cũng được.

Đường về nhà đối với nó mà nói cũng không có gì khó, cứ theo mùi nó đã đánh dấu mà đi, nên chỉ thoáng cái A Thổ đã trở về đến gần địa bàn khu Lưu Hương Phố, ngẩng đầu nhìn thì thấy sắc trời đã từ từ ngả tối.

Nhưng đúng lúc này, thân thể A Thổ bỗng nhiên chấn động, nó liền dừng bước. Chỉ thấy trong khu rừng phía trước, dưới ánh sáng lờ mờ, đột nhiên có một thân ảnh khổng lồ xuất hiện, nhìn kỹ thì ra là một con Thanh Ngưu.

A Thổ dừng bước chân, trong lòng có chút hoài nghi, đứng từ xa mà nhìn chằm chằm vào cái đầu trâu kia.

Nó nhanh chóng nhận ra rằng, con Thanh Ngưu kia có vẻ như đang đứng trong rừng, chăm chú mà ngắm một cái gì đó ở phía xa. A Thổ liền nhìn theo ánh mắt con Thanh Ngưu, phát hiện ra trước mắt con Thanh Ngưu kia, chính là khu vực mênh mông của Lưu Hương Phố, từng mảnh từng mảnh linh điền được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề bên trong dược viên, hương thơm của dược liệu linh thảo thanh khiết, như hòa cùng với gió đêm, lan tỏa ra khắp nơi trong khu rừng.

A Thổ nhìn con Thanh Ngưu.

Thanh Ngưu "Ùm ... ụm bò ... ò...” kêu khẽ một tiếng, ngẩng đầu lên hướng về phía thảo viên hít hít một hơi thật sâu, thần sắc trên mặt lộ đầy vẻ say mê.