Thiên Bảo Chi Mệnh

Chương 85: Hiển Uy





Thiên Bảo cứ mặc kệ cho bọn chúng cười chán chê, một trong những việc hắn thích làm là để cho đối thủ cảm thấy đắc ý rồi đột nhiên mình dập tắt sự đắc ý của bọn chúng.

Cái cảm giác đó quả thực rất sảng khoái.

Quốc Khánh thấy người phe mình đứng ra ngăn cản tên quản lý kia thì yên tâm phần nào, hắn biết rõ thế lực của đám người này khủng bố thế nào, lúc này đây hắn đã yên tâm giáo huấn cho thằng nhóc chết tiệt này một trận mà không cần phải e ngại gì.
Lúc này Quốc Khánh tự tin đến giơ tay lên chuẩn bị giáng cho thằng nhóc khốn kiếp một đấm, hắn tin rằng với cú đấm này của mình có thể khiến cho thằng nhóc kia phải kêu cha gọi mẹ rồi quỳ xuống mà xin tha thứ.

Khi đã đi đến trước mặt Thiên Bảo hắn còn nói thêm một câu:
- Đmm lần sau bỏ cái thói chõ mõm vào chuyện của người khác đi nghe chưa?
Dứt lời bàn tay đã nắm thành quyền mới nhắm vào mặt Thiên bảo đấm xuống.

Trong Mắt Thiên Bảo thì thằng đần này không khác gì khỉ diễn trò.

Nắm đấm của đối phương chỉ còn cách mặt vài centimet thì đột ngột dừng lại.
Những người đứng phía sau hơi có chút ngơ ngác, không hiểu tại sao tên Quốc Khánh đang đấm vào mặt tên nhóc kia thì dừng lại, chỉ cần tiến thêm một chút nữa thôi là đã có thể đấm vỡ mũi thằng nhóc đó rồi.
Bởi vì tên Quốc Khánh đang quay lưng lại đồng thời đã che đi hơn một nửa người của Thiên Bảo nên bọn chúng không nhìn ra được tình trạng thực tế hiện tại.

Lúc này cánh tay trái còn đang băng bó của hắn không biết đã đặt ở bụng của tên Quốc Khánh từ bao giờ, đồng thời trên khuôn mặt của tên này cũng đang liên tục nhăn nhó biến hóa thanh muôn hình vạn trạng, không biết phải dùng từ gì để miêu tả cho hợp lý.
Trong khi đám người còn chưa hiểu gì thì đột nhiên Quốc Khánh ngã vật ra sàn, hai mắt hắn trợn ngược lê như sắp lòi cả ra ngoài, trong miệng còn soi ra cả bọt mép trắng xóa như vừa uống xà phòng.

Cảnh tượng này không khỏi khiến chó toàn thể mọi người há hốc mồm kinh ngạc, mãi đến khi có một kẻ nào đó bị ruồi bay vào mồm ho sặc sụa mới giật mình lấy lại tỉnh táo.

Chỉ duy nhất kẻ vừa ra tay đánh bay người thanh niên chủ quán rượu là còn giữ được một chút bình tĩnh, tuy nhiên trong ánh mắt vẫn không thể giấu nét biến hóa.

Hắn quay lại phía người đàn ông có dáng vẻ như ông chủ khẽ nói:
- Cẩn thận tên này không tầm thường đâu!
Hắn mơ hồ có cảm giác tên nhóc này vượt xa cả bản thân, chỉ một quyền đã khiến cho đối thủ đứng bất động thì khả năng khống chế lực đạo phải rất nhuần nhuyễn, chính bản thân hắn cũng phải tự nhận không thể làm được.

Phải biết nếu dùng quá lực sẽ khiến cho đối thủ bay ngược về sau như cái cách hắn đã làm với người chủ quán rượu, còn nếu dùng lực quá yêu sẽ khiến cho bản thân bị dính đòn.

Còn tên nhóc trước mặt lại khiến cho nắm đấm của đối thủ dừng lại ngay trước mũi mình.
- Rốt cuộc mày muốn gì?
- Trước đó chẳng phải tao nói rồi à? Có điều bây giờ đã muộn rồi.
Thiên Bảo lại cầm cốc nước lên uống một ngụm rồi khinh khỉnh đáp lại.

- Mày chắc hẳn phải biết nếu động vào người của Huấn Rose sẽ có kết cục không hề tốt đẹp đâu!
Đối phương vừa dứt lời thì Thiên Bảo hơi sững người, một khi đã ra tay cũng tức là đã tuyên bố thẳng bản thân không e ngại rồi.

Chỉ thấy mấy tên này còn đang độn cố tình tỏ ra không hiểu nên hắn mới thấy có chút nực cười, lại còn lấy cái uy danh Huấn Rose ra mà dọa nữa.
Tuy nhiên hành động đó lọt vào mắt đám người kia thì bọn chúng lại cho rằng hắn đã biết sợ khi nghe thấy uy danh của Huấn Rose.
- Haha…!
Đột nhiên Thiên Bảo phá lên cười không khỏi khiến cho mọi người thấy khó hiểu.


chẳng nhẽ tên này khi nghe đến cái tên Huấn Rose sợ quá nên phát điên rồi sao.

Có điều ngay câu nói tiếp theo bọn chúng đã hiểu ra tên này cơ bản đang cố tình trêu ngươi bọn chúng.
- Huấn Rose thì ghê lắm à? Sợ quá sợ quá phải đánh cho chúng mày một trận thôi.
Vừa dứt lời không chờ cho bọn chúng kịp phản ứng Thiên Bảo đã động thân, mọi người thấy một thân ảnh gầy gò lướt nhanh đến trước mặt thì không khỏi khiếp sợ.

Mới một giây trước thôi hắn còn ngồi trên cái ghế cách xa hai mét, vậy mà trong chớp mắt đã lượt đến bên cạnh thì không sợ hãi sao được.

Đây còn là con người sao?
Kẻ đã xuất thủ với thanh niên chủ quán rượu cũng không giấu được nét kinh ngạc, tuy nhiên thấy đối phương đã ở ngay trước mắt thì không còn cách nào khác đành phải tiến lên chống đỡ, nếu ngày hôm nay để cho đám người sau lưng gặp chuyện thì cái mạng của hắn cũng khó mà giữ được.
Thiên Bảo thấy có người tiến lên đến nét mặt cũng chẳng thay đổi.

Tên kia không ngờ lại muốn lấy cứng chọi cứng với hắn, nếu là cơ thể yếu đuối thì hắn còn e ngại, nhưng cơ thể này là cơ thể đã biến đổi, dù không mạnh mẽ được như trước kia nhưng với một tên tép riu thế này là quá đủ.
Ngay khi hai nắm đấm vừa va chạm vào nhau thì đã có một người văng ngược về sau, người vừa bắn ngược về sau kia ôm chặt lấy cánh tay đang lủng lẳng ngoặt sang một bên.

Nhìn cánh tay dặt dẹo đó mọi người đều có cảm giác như nếu không có da thịt giữ lại thì nó sẽ rụng xuống bất kỳ lúc nào vậy.
Đến lúc này đám người kia mới nhận thức được tên nhóc gầy gò này đáng sợ đến như thế nào, bọn chúng hiểu rõ người phe mình mạnh mẽ ra sao.

Vậy nhưng chỉ trong một chiêu tên nhóc gầy gò kia đã khiến cho người của phe mình không chỉ văng ngược về sau mà một cánh tay còn gãy làm đôi.
Trước đó bọn chúng biết được tên lưu manh bị tên này làm gãy tay thì tràn ngập sự nghi ngờ, tuy nhiên sau khi chứng kiến một màn vừa rồi thì đã hoàn tin tưởng vào lời nói của hắn.


Thậm chí người vừa bị đánh gãy tay so với tên lưu manh có cách biệt đến cỡ nào chứ?
Đám người kia vội vã chạy đến đỡ tên Quốc Khánh dậy rồi nhanh chóng rời đi.

Mặc dù trong lòng vẫn còn sợ hãi nhưng tên đứng đầu vẫn quay đầu lại nhìn tên nhóc gầy gò kia một lượt rồi cứng rắn nó:
- Huấn Rose chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mày!
Thiên Bảo cười nhếch mép cười nửa miệng đầy khinh bỉ.

Đến giờ này bọn chúng vẫn tưởng mang cái tên Huấn Rose ra là có thể khiến mình e ngại sao?
Hắn còn chưa tự mình đi tìm cái cái tên “Huấn hoa hòe” đó để tính sổ thì thôi mà mấy thằng đần này cứ lấy cái tên đó ra để đe dọa mình.

Đúng là ngu đần hết chỗ nói, đường đường là một cảnh sát cao thượng mà lại phải sợ một bông hoa à?
Người chủ quán rượu đã sớm tỉnh lại và chứng kiến toàn bộ mọi việc, miệng anh ta lúc này đang há hốc ra cảm giác như có thể nhét vừa một quả trứng gà.

Trong đầu chủ quán rượu lúc này hiện lên hàng chục câu hỏi khác nhau.
Đây là tên nhóc mà mình quen sao? Một tên nhóc yếu đuối sao lại có thể một quyền khiến cho cánh tay của kẻ đã đánh bay mình gãy làm đôi.

Thậm chí lúc đó trên mặt của tên nhóc này không hiện ra một chút thay đổi như thể việc này là việc hết sức bình thường.
Trước kia khi em trai hắn bị một đám học sinh vây đánh chính là tên nhóc này đã giúp đỡ, vì vậy hắn mới có hảo cảm với tên nhóc này đến như vậy.

Tuy nhiên lần đó tên nhóc này giúp đỡ em trai mình cũng bị đánh cho một trận tơi tả, vậy mà giờ đây hắn lại thể hiện một sức mạnh hoàn toàn khác như vậy?
Nếu nói lần đó tên nhóc này che giấu cũng không hẳn, lần trước chính hắn đưa em trai cùng tên nhóc này đi kiểm tra thì đã thấy rõ những vết bầm tím trên cơ thể là có thật, một người mạnh mẽ như vậy lại có thể để cho kẻ khách hành hung mình ra nông nỗi đó ư?
Hơn nữa ánh mắt của tên nhóc này hiện nay khác hoàn toàn so với lúc trước, ánh mắt hắn ta giờ đây mang theo một loại khí chất điềm tĩnh đáng kinh ngạc, loại khí chất này dường như chỉ xuất hiện ở những người đã trải đời hàng chục năm mới có.

Vậy mà cái khí chất của những con người bốn, năm chục tuổi đó lại xuất hiện trên người một thằng nhóc mười bảy tuổi, chỉ mới vài tháng trôi qua mà một người lại có thể thay đổi một cách chóng mặt như thế quả là cực kỳ khó tin.
- Anh ổn không?

Thấy người thanh niên có quen biết với mình đã tỉnh lại Thiên Bảo không quá ngạc nhiên mà bình thản hỏi thăm một câu.
- Anh không sao.

Không ngờ mới một thời gian không gặp mà thằng em thay đổi kinh quá!
Người thanh niên nói ra câu này tưởng như nói một câu vu vơ nhưng thực chất là có ý thăm dò, gà muốn thử xem liệu tên nhóc này có tiết lộ điều gì hữu ích hay không.

Một chút tâm tư cỏn con này làm sao Thiên Bảo không nhận ra cho được, tính ra số tuổi của người này còn kém hơn số tuổi thật của hắn, còn kinh nghiệm sống sống thì tất nhiên là vượt xa.
Tuy nhiên dù đã biết rõ tâm tư của đối phương nhưng hắn không biết phải trả lời thế nào cho hợp lý, nếu nói ra chắc chắn sẽ khiến cho đối phương hoài nghi thân phận của mình, vậy nên cách tốt nhất chính là không nói gì cả.
- Anh có biết đám người đó gặp nhau có mục đích gì không?
Để cho thanh niên chủ quán rượu không nghĩ đến vấn để này nữa, Thiên Bảo đành lôi kéo sự chú ý của đối phương hướng vào một cái chủ đề khác.
Người thanh niên cân nhắc một chút rồi nói:
- Nghe nói bọn chúng chuẩn bị hợp tác làm cái gì đó, cụ thể thế nào anh cũng không biết rõ.
Thiên Bảo chỉ khẽ nhíu mày một cái rồi lại trở lại vẻ mặt bình thường.

Gần đây liên tục xảy ra những vụ án lớn, từ việc mình với Nhật Mai bị bắt cóc cho đến vụ cướp ngân hàng.

Hắn tin chắc kẻ chủ mưu của những vụ việc này có liên quan đến nhau, hơn nữa còn có thông tin bọn chúng có liên quan đến xã hội đen ở bên Thái Lan.
Nhắc đến mới nhớ Ông Kẹ trước khi đến Việt Nam cũng đang ở Thái Lan, không biết tên này và em trai hắn có liên quan gì đến những vụ việc gần đây không.

Nếu thực sự tất cả những việc kia có liên quan đến nhau thì Việt Nam có lẽ sắp phải đón nhận một đợt sóng không hề nhẹ.
Thật ra Thiên Bảo cũng chẳng quá quan tâm lắm đến bọn chúng có ý định gì nhưng mấy tên này lại năm lần bảy lượt tạo ra uy hiếp đối với người thân của hắn.

mà hiện này hắn lại có thêm một ông bố đang làm cảnh sát nữa nên muốn ngó lơ cũng không được.