Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Chương 23: Quyển 1 Chương 23



“Trưởng sử nói đúng, đây đúng là một cái đại án.” Cừu Vĩnh Tư nói, chân rảo bước trở về Khu ma ti. Mọi người cũng đã đông đủ, đang thảo luận với nhau thấy hai người trở về liền yên lặng.

Lý Cảnh Lung đóng đại môn Khu ma ti, mọi người ngồi giữa sân nhà, Cừu Vĩnh Tư cười cười: “Hồng Tuấn mê hoặc được một yêu quái.”

Mọi người không biết nói gì.

“Không! Không đúng đâu.” Hồng Tuấn phản ứng, mang sự việc ra kể lại một lượt.

“Trong Quốc Tử Giám có bao nhiêu yêu quái?” Lý Cảnh Lung hỏi.

“Ta cũng không rõ lắm.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Còn cần điều tra kỹ hơn, theo như ta phỏng đoán ước chừng không dưới một trăm con.”

Lý Cảnh Lung thở một hơi dài, nói: “Kinh thiên đại án!”

A Thái nói: “Đã tra xét một lượt thanh lâu ở Bình Khang, không có yêu quái nào khác. Chỉ có ba hồ yêu kia một năm trước đến đây mà thôi.”

Hồng Tuấn thầm cảm ơn trời đất, Lý Cảnh Lung nói rằng, “Như vậy mọi thứ đã rõ ràng, chúng ta hiện tại phải làm…”

Hồng Tuấn vội ngắt lời: “Từ từ, nói tỉ mỉ hơn đi. Đối với mấy người đã rõ ràng nhưng ta vẫn không hiểu gì cả.”

Đám người kia mỗi lần suy đoán sự việc sẽ sử dụng một thứ sức mạnh “thật hiển nhiên”. Lý Cảnh Lung đành phải chiếu cố hắn, giải thích: “Từ một năm trước, rất nhiều hồ yêu tiến nhập Trường An. Đợt trước có ba con đến Ỷ Thi Lan, vì sao lại là Ỷ Thi Lan? Vì đó là nơi sĩ tử văn nhân đến nhiều nhất.”

“Thí sinh đi dự thi đến Bình Khang bị hồ yêu hút khô tinh lực.” A Thái tiếp lời, “Liền có một hồ yêu khác biến hóa, thế thân hắn.”

Hồng Tuấn minh bạch.

Lý Cảnh Lung nói thêm: “Trong Ỷ Thi Lan kẻ đến người đi, ba con yêu hồ chỉ chọn xuống tay với sĩ tử, mỗi lần giết một người liền báo cho các hồ yêu khác. Vì thế trong Quốc Tử Giám, hồ yêu đóng giả sĩ tử càng ngày càng nhiều. Những người chết hóa thành thây khô bị xử lý.”

Hồng Tuấn cả kinh nói: “Cho nên ngày đó chúng ta thấy xác khô ở dưới giường?”

“Không sai.” Lý Cảnh Lung đi vài bước, trầm ngâm, “Có lẽ là người mới chết, hoặc do Tấn Vân quên mất. Tóm lại cỗ thi thể kia chưa kịp xử lý bị chúng ta đánh bậy đánh bạ mà phát hiện ra. Đó là lý do tại sao dù bị thương chúng cũng liều mạng phải thiêu hủy cái xác kia.”

Cừu Vĩnh Tư lại nói: “Khi hồ ly đóng giả làm sĩ tử, tham gia khoa cử đầu tháng sau sẽ tiến vào quan trường. Vì thế toàn bộ Trường An, liền…”

Mọi người nghe đến đây, đều cảm thấy không rét mà run.

“Liền trở thành địa bàn của yêu tộc.” Lý Cảnh Lung đáp, “Nhưng có việc này, hồ yêu làm thế nào mà chắc chắn có thể thi đỗ?”

Hồng Tuấn đột nhiên cảm thấy việc này thực hoang đường, một đám hồ yêu làm thế nào mà thi đậu?

Lý Cảnh Lung nhìn mọi người, lại nói: “Cho nên, trong triều đình có người. Người này nếu không phải Yêu Vương thì cũng là thuộc hạ của nó. Hắn phụ trách tiết lộ đề thi, để đám hồ yêu làm bài trước.”

“Là một văn quan sao?” Cừu Vĩnh Tư hỏi.

“Không cần thiết.” A Thái trả lời.

“Đám hồ yêu không có nhiều năng lực như vậy, nói vậy chỉ cần có thể hóa thành người, chỉ cần không sai lệch lắm thì có thể làm được.” Lý Cảnh Lung nói, “Mấy ngày nay ta đã kiểm tra tư liệu ghi chép về hồ yêu của Địch công. Mấy con hồ yêu này được thượng cấp nuôi, mà Phi Ngao chính là bảo hộ của chúng.”

Mạc Nhật Căn trầm ngâm nói: “Hiện tại quan trọng nhất là trong triều có người nào mà vừa có thể tiếp xúc với đề thi mà lại có mánh khóe…”

Lý Cảnh Lung chậm rãi nói, “Việc này không quan trọng, hắn sẽ xuất hiện thôi. Bây giờ chúng ta giải quyết đám hạ cấp, khi án này kết thúc, chúng ta muốn diệt nó thì có khi nó lại càng muốn diệt ta.”

“Hồng Tuấn, nếu ta suy đoán không nhầm, phi đao còn thiếu của ngươi nhất định nằm trong tay con đứng đầu. Động thủ thôi, mấy ngày này nhiệm vụ của mọi người sẽ rất nặng nề, đêm nay quay trở lại Quốc Tử Giám, đánh dấu ký hiệu chỗ ở đám hồ yêu. Hồng Tuấn, ngươi giúp ta phối thuốc.”

Lý Cảnh Lung bước nửa bước, đột nhiên xoay người lại, giơ tay trái ra, mọi người sôi nổi đặt tay lên tay hắn, rồi từng người đi chuẩn bị.

Màn đêm buông xuống, nguyệt hắc phong cao [1], Cừu Vĩnh Tư, A Thái, Mạc Nhật Căn vô thanh vô tức tiến vào Quốc Tử Giám.

“Ta thấy chúng ta nên kiếm một cái kính chiếu yêu.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Phân biệt yêu quái quả thực mệt chết đi được.”

“Làm một cái?” A Thái cũng cảm giác như vậy, hướng trong phòng ngủ nhìn xung quanh, thấp giọng nói, “Ngươi xem con này giống không?”

Mạc Nhật Căn nhìn lại, thấy một thư sinh đang nằm trên tháp, nói: “Tha hắn đi, đừng giết lầm. Mười năm cực khổ học tập, vạn nhất nhầm người liền xong.”

“Đây là.” Cừu Vĩnh Tư đáp, “Ta đã gặp qua hắn, xuống tay đi.”

A Thái lấy quạt vung lên, một đạo bột thuốc dừng lại trên vạt áo hồ yêu để lại một dấu hiệu. Mạc Nhật Căn đứng trước cửa sổ một gian phòng khác ngoắc tay, ý bảo bọn họ tới xem. Trong phòng có sáu người, khi Mạc Nhật Căn xòe tay, Đinh đầu thất tiễn không ngừng chấn động, hiển nhiên là cảm nhận được yêu khí.

“Tất cả đều là yêu quái.” Cừu Vĩnh Tư nhìn qua, nói, “Ngươi xem trong đó có một hồ ly, ngủ đến lộ cả đuôi. Bọn chúng sẽ không để phàm nhân ở chung phòng, nếu không sẽ dễ bị lộ tẩy.”

A Thái vì thế tiếp tục đánh dấu, giờ đã là cuối thu, Trường An bắt đầu trở lạnh, pha trà sưởi ấm đều dùng chậu thân, ngẫu nhiên vạt áo bị bẩn một chút cũng là lẽ bình thường, cũng không sợ hồ yêu phát hiện.

Ban đêm, Hồng Tuấn ở trong sân nhà phối thuốc, Lý Cảnh Lung ngồi một bên lật xem hồ sơ mấy vụ án.

“Các ngươi vất vả rồi.” Lý Cảnh Lung nói, “Lần này nếu Khu ma ti không việc gì, ta sẽ đưa mấy người đi chơi một bữa.”

“Không việc gì?” Hồng Tuấn nghe được ý tứ trong đó.

Lý Cảnh Lung vô tình lộ ra chuyện cơ mật đành phải lấp liếm, “Sau khi vụ án kết thúc.”

Hồng Tuấn hỏi: “Sau khi bắt được hồ ly, định xử trí thế nào?”

Lý Cảnh Lung đáp: “Thiêu chết toàn bộ.”

Hồng Tuấn: “…”

Lý Cảnh Lung quan sát thần sắc Hồng Tuấn, nói: “Muốn thay chúng nó cầu tình sao?”

Hồng Tuấn nghĩ đến đám sĩ tử bị giết cũng không biết ai sẽ thay bọn họ chủ trì công đạo, nhưng hắn cũng cảm thấy tiểu hồ ly kia cũng rất đáng thương đành nói: “Không thể tha một vài con sao?”

“Sao buông tha được mấy kẻ giết người?” Lý Cảnh Lung nói, “Ngươi là Khu ma sư.”

Lúc chiều Lý Cảnh Lung nghe Cừu Vĩnh Tư thuật lại cảm thấy có điểm nguy hiểm, chỉ sợ Hồng Tuấn cùng tiểu hồ ly kia thành bằng hữu, sớm muộn cũng rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

“Ngươi cảm thấy yêu quái đều là kẻ xấu sao? Triệu Tử Long thì sao?” Hồng Tuấn hỏi ngược lại.

Lý Cảnh Lung đáp: “Ít nhất đám hồ ly này là người xấu.”

Hồng Tuấn nhăn mày, không muốn tranh luận với Lý Cảnh Lung. Nếu tiểu hồ ly hôm nay gặp không hại người thì có thể tha cho nó? Nhưng nó cũng gián tiếp tham dự quá trình hại chết sĩ tử.

“Nói thêm một chút.” Lý Cảnh Lung ý thức được không khí có điểm ngại ngùng liền không nói lại, nhắc nhở, “Ta cũng muốn khiến chúng ngủ say hiện nguyên hình.”

Buổi chiều Lý Cảnh Lung đi tìm khắp các hiệu thuốc trong thành Trường An, Hồng Tuấn lại phối thêm không ít thứ, cuối cùng nghiền thành bột phấn, cẩn thận cho vào một chiếc túi.

“Cái này ngàn vạn không được ngửi.” Hồng Tuấn nghĩ, nói rằng “Trưởng sử, ta tin ngươi cũng sẽ không xui xẻo như vậy đi.”

“Đừng có trù ám ta được không?” Lý Cảnh Lung thực sự sợ Hồng Tuấn, cẩn thận lấy túi thuốc lại cho vào trong một cái túi nhỏ.

Đêm khuya giờ tý, tháng mười sắp hết, một mùa thu với các sự việc sắp kết thúc.

Cách ngày thi còn có năm ngày, màn đêm buông xuống mọi người cũng đã hoàn thành công việc. Cừu Vĩnh Tư nói: “Tổng cộng là hai trăm sáu mươi sáu hồ ly.”

“Ít hơn so với ta nghĩ.” Lý Cảnh Lung ngoài miệng nói như vậy nhưng vẫn có chút bất an. Hắn sắp xếp mọi người luân phiên đi quan sát đám hồ ly, để tránh sự việc có thay đổi.

Ngày hôm sau, trong triều hạ lệnh, trước ngày thi Hương ba ngày, tức ngày mùng hai tháng mười một mời các sĩ tử đến Thái học quán, Cừu Vĩnh Tư mang tin về, mọi người trầm ngâm một lúc.

“Yêu Vương hiện tại đã biết Phi Ngao đã chết.” Lý Cảnh Lung nói, “Chỉ sợ chúng ta phá hỏng việc của hắn, liền ra tay trước.”

“Có phải phát hiện kế hoạch của chúng ta?” Mạc Nhật Căn cau mày.

Lý Cảnh Lung xua tay, nói: “Cũng có thể, thủ hạ của hắn không nhiều như chúng ta nghĩ. Đừng làm loạn, ngày mai cứ giữ nguyên kế hoạch mà làm.”

Hồng Tuấn nói, “Ta vẫn phải đi chứ?” Nói thật Hồng Tuấn có chút không muốn đi, không muốn đối mặt với tiểu hồ ly sắp chết trong tay họ.

“Vẫn đi.” Lý cảnh Lung nói, “Lúc này tin tức tình báo của ngươi rất quan trọng.”

Cá chép yêu mới thò đầu ra định hỏi, mọi người sợ nó làm hỏng chuyện liền đè lại.

Hồng Tuấn nghĩ nghĩ rồi gật đầu, tự mình sẽ đi, buổi trưa canh ba, đến chỗ hẹn dưới cầu Lệ Thủy. Thực tế Lý Cảnh Lung đã sắp xếp mọi thứ, ngay trước ngày thi sẽ đem cả đám hồ ly một lưới bắt gọn. Mà vì Cừu Vĩnh Tư nhìn thấy tiểu hồ yêu, liền thay đổi mới ngưng lại để thăm dò tình hình trước đã.

Nếu đám hồ yêu sớm đã nhận thức nguy hiểm, nhất định sẽ phái người đi thăm dò Hồng Tuấn.

Chúng phát hiện nguy hiểm chưa chắc đã phát hiện được kế hoạch, khi tiểu hồ ly kia gặp gỡ Hồng Tuấn sẽ có lý do thoái thác. Lý Cảnh Lung sớm tính toán cả rồi, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, nếu không hơn hai trăm sĩ tử một đêm mất tích, giải thích thế nào đây? Quả thực là khiến Khu ma ti lâm vào thế khó.

Dưới cầu Lệ Thủy, lá rụng theo gió lả tả rơi xuống dòng nước.

Đỗ Hàn Thanh tựa lan can cầu ngắm phong cảnh, một bộ dáng không yên lòng.

“Đỗ Hàn Thanh!” Hồng Tuấn cười nói.

“Hồng Tuấn?” Đỗ Hàn Thanh lập tức nở nụ cười, Hồng Tuấn cảm thấy có chút quái quái, thiếu niên này tựa như thực sự chờ mong hắn vậy. Liền sóng vai cùng hắn bước xuống cầu, đi đến chợ Đông.

Lý Cảnh Lung tay ôm Cá chép yêu, cùng Mạc Nhật Căn ẩn núp trong ngõ nhìn ra xung quanh.

Cá chép yêu vừa biết được tiền căn hậu quả, hỏi “Bọn họ gặp mặt sao?”

“Hừ.” Lý Cảnh Lung ý bảo ngươi câm miệng cho ta.

Cá chép yêu còn nói: “Để lão Cừu cùng Mạc Nhật Căn đi không được sao? Lý trưởng sử ngươi còn phải đích thân đi?”

Lý Cảnh Lung chặn miệng Cá chép yêu, tay trái kẹp nó bên sườn, nhìn quanh bốn phía liền đi ra ngoài, bám theo phía sau Hồng Tuấn và Đỗ Hàn Thanh. Ngày thu rực rỡ, hai thiếu niên sóng vai đi qua chợ Trường An, Hồng Tuấn ngọc thụ lâm phong, Đỗ Hàn Thanh thanh tú mềm mại, dưới ánh mặt trời quả nhiên là một màn cảnh đẹp ý vui.

“Ta đưa ngươi đến hiệu sách.” Hồng Tuấn nói với Đỗ Hàn Thanh.

“Hồng Tuấn người kia làm sao mà lại ôm một con cá vậy?”

Hồng Tuấn quay đầu, thấy Lý Cảnh Lung lập tức xoay đi, mặt hướng quầy bán cá, trong tay ôm Cá chép yêu, giả vờ cùng lão bản mặc cả. Mạc Nhật Căn thì tỏ ra bình tĩnh nhìn đông nhìn tây

Hồng Tuấn mọi khi cõng Cá chép yêu không thấy buồn cười, lần này nhìn Lý Cảnh Lung ôm con cá, nhịn không được cười to một tiếng: “Ha ha ai lại ôm con cá nhìn ngốc như vậy!”

Toàn bộ chợ, lập tức có người nhận ra, cười cợt: “Ha ha đây không phải là Lý Cảnh Lung sao?”

Lý Cảnh Lung: “…”

Hồng Tuấn lúc này mới phát hiện hóa ra là cá nhà mình, xấu hổ vội lôi Đỗ Hàn Thanh vào thư điếm.

“Ngươi xem, ở đây có rất nhiều sách.” Hồng Tuấn nói.

“Ừ, thực ra ta…” Đỗ Hàn Thanh suýt nữa bị hớ đành nói, “Ta rất ít khi đến đây.”

Lý Cảnh Lung đưa Cá chép yêu cho Mạc Nhật Căn, dặn đừng để nó mở miệng nói chuyện, lách người vào trong thư điếm. Hắn đứng ở phía sau giá sách gần Hồng Tuấn và Đỗ Hàn Thanh, nghe trộm hai người nói chuyện. Nhưng mà một lúc lâu, hai người đều chỉ nói chuyện thơ văn, Lý Cảnh Lung thấy phiền phức, ngươi cùng với yêu quái tán gẫu thơ Lý Bạch làm gì?

Cuối cùng Đỗ Hàn Thanh cũng tiếp nhận lời Hồng Tuấn, cùng hắn sóng vai đi ra ngoài. Hồng Tuấn lại đề nghị đi ăn cơm, mang hắn đến “Ngư Dược Long Môn”.

Lý Cảnh Lung: “…”

“Trưởng sử, ta quên mang tiền.” Mạc Nhật Căn ôm Cá chép yêu, vội hỏi, “Ta quay lại lấy, ngươi chờ ta. Không sao, ngươi cứ lên trước gọi món đi…”

“Không cần, ta mang tiền.” Lý Cảnh Lung nói, “Ngươi về trước đi, mau mang con cá này đi đi.”

Tiểu nhị tiến đến, Hồng Tuấn suy nghĩ, nhớ lại mấy món ăn lần trước Cá chép yêu gọi.

“Thuân tuần xào sơ, canh gà ác…” Hồng Tuấn miễn cưỡng gọi đồ. Đỗ Hàn Thanh hết sức kinh ngạc, nói “Đồ ăn ở đây thực đắt.”

Hồng Tuấn ý bảo không sao, nhìn Đỗ Hàn Thanh cười cười.

Đỗ Hàn Thanh hai mắt phiếm hồng, nói “Bình sinh lần đầu có người dẫn ta tới đây.”

Bên kia bình phong, tiểu nhị hướng Lý Cảnh Lung hỏi: “Vị này gọi món gì?”

“Cho một ly nước trắng.” Lý Cảnh Lung là đại phu co được dãn được.

“Được rồi!” Tiểu nhị hô, “Giáo úy Lý Cảnh Lung, cho một ly nước trắng——!”

Toàn bộ lầu hai nhất thời cười vang lên.

Lý Cảnh Lung hít sâu một hơi, ngồi xuống lắng tai nghe tiếng nói chuyện ở bên cạnh.

“Bọn họ cười cái gì?” Đỗ Hàn Thanh hỏi.

Hồng Tuấn nhún vai, hoàn toàn không hiểu tại sao bọn họ cười nhạo Lý Cảnh Lung. Nhưng nghe thấy Lý Cảnh Lung ở cách vách lại nhớ tới nhiệm vụ ngày hôm nay được giao cho.

“Mấy người đồng hương không đưa ngươi thăm thú Trường An sao?” Hồng Tuấn hỏi.

Đỗ Hàn Thanh thở dài, nói: “Trong mắt bọn họ ta chỉ là một gã sai vặt bưng trà rót nước mà thôi.”

Lý Cảnh Lung ở bên kia bình phong trầm mặc không nói gì, tiếp tục lắng nghe.

Hồng Tuấn an ủi: “Khi thi đỗ rồi thì sẽ tốt hơn mà.”

Đỗ Hàn Thanh nói: “Không có đâu, vẫn là tiếp tục bưng trà rót nước cho bọn họ cả đời thôi.”

Hồng Tuấn: “Làm sao thế được! Thi đỗ thì ngươi trở thành quan…”

Đỗ Hàn Thanh khẽ mỉm cười, “Nhà ngươi có mấy người? Chắc là rất giàu đi?”

Hồng Tuấn nghĩ nghĩ, nói “Có ta và cha ta, còn có một… có thể gọi là thúc thúc đi, ta cũng không biết xưng hô như thế nào…” Nói thật đến giờ hắn cũng không biết nên xưng hô với Thanh Hùng ra sao nữa.

“Ồ! Đều là nam tử sao?” Đỗ Hàn Thanh kinh ngạc hỏi, “Ngươi là được nhận nuôi sao?”

“Có thể coi như vậy.” Hồng Tuấn đáp, “Hai người bọn họ nuôi ta lớn lên, ta từ bé vốn không có mẹ.”

Lý Cảnh Lung nghe được, khóe miệng khẽ run run, nghĩ mất một lúc thấy có chút kinh ngạc. Hồng Tuấn cực ít nhắc tới gia sự với mọi người.

Đỗ Hàn Thanh cười nói, “Ta nói này, nhìn ngươi không giống người khác.”

Hồng Tuấn: “?”

Đỗ Hàn Thanh thở dài, nói “Kỳ thật ta cũng không biết ngươi coi trọng ta thế nào.”

Hồng Tuấn nghĩ thầm, coi trọng ngươi? Có ý tứ gì? Ta không coi trọng ngươi đâu.

Biểu tình Lý Cảnh Lung trở nên nghiêm túc.

“Có ngươi làm bằng hữu ta thấy rất vui.” Đỗ Hàn Thanh nói, “Ta ở Trường An vốn không có bạn bè, ngươi còn không có đến Quốc Tử Giám tìm ta.”

Hồng Tuấn gật gật đầu, lúc này Lý Cảnh Lung có thể mơ hồ xác nhận là đám hồ yêu vẫn chưa phát giác ra chuyện gì, liền yên tâm, lại uống nước nghe hai người nói chuyện.

Tiểu nhị mang đồ ăn lên, Đỗ Hàn Thanh với gia thế Hồng Tuấn thập phần hứng thú, hỏi han mấy chuyện, Hồng Tuấn chỉ trả lời mấy chuyện vặt vãnh, trong tay là một gói giấy, là thuốc mới làm xong hôm trước, do dự mãi mà không có cơ hội hạ dược.

Hồng Tuấn không chỉ không để ý Đỗ Hàn Thanh đang nói cái gì, ngược lại càng nghiêm túc, Lý Cảnh Lung cách vách nghe được không ngừng run rẩy chỉ sợ Hồng Tuấn không cẩn thận đem hết chuyện ở Khu ma ti nói ra.

Cuối cùng, Đỗ Hàn Thanh vui mừng mà nói, “Hồng Tuấn, ta thực thích ngươi.”

Hồng Tuấn xấu hổ, trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi, cố gắng đổi chủ đề. Đỗ Hàn Thanh như đoán được phản ứng của Hồng Tuấn, khe khẽ thở dài.

Đến tối, một tiếng trống vang lên, Hồng Tuấn đưa Đỗ Hàn Thanh về đến cổng Quốc Tử Giám, nói, “Ta đi rồi, ngươi… phải tự chiếu cố bản thân đấy.”

Đỗ Hàn Thanh xoay người, hướng Hồng Tuấn mà cười, đưa cho hắn một cái vòng đá màu trắng, kết bằng cỏ, nói “Ngươi tặng ta ngọc bội, ta rất thích. Vòng này tặng ngươi, không có ngọc nên kết bằng đá, hy vọng ngươi không ghét bỏ.”

Hồng Tuấn nhận vòng gật gật đầu, mơ hồ cảm thấy có gì đó bất an. Đỗ Hàn Thanh nói: “Thi xong cùng ta ra khỏi thành đi du ngoạn.”

“Được.” Hồng Tuấn ý bảo hẳn trở về, Đỗ Hàn Thanh xoay người trở vào Quốc Tử Giám. Một tiếng trống nữa vang lên, Hồng Tuấn cầm vòng đá kia, trong lòng có chút mất mát, một mình trở về. Cuối thu trời nhanh tối, mới một lát mà cả thành đã tối đen.

“Vất vả rồi.” tiếng của Lý Cảnh Lung đột nhiên vang lên.

Hồng Tuấn bị giật mình, tâm tình đang không tốt, đáp “Không có gì.”

Lý Cảnh Lung dáng người cao, hôm nay mặc một bộ võ bào màu xanh đậm, chính là vải vóc hôm đó Dương quý phi ban cho, một thân áo mũ chỉnh tề, ngọc thụ lâm phong.

Hồng Tuấn nhìn hắn một lúc lâu, Lý Cảnh Lung cúi đầu nhìn người hắn, hỏi “Có đẹp không?”

Hồng Tuấn gật đầu, Lý Cảnh Lung còn nói: “Ngươi cũng có một bộ. Ngày mai chúng ta lần đầu tiên chính thức làm nhiệm vụ, nên có chuẩn bị, mọi người cũng mặc như vậy cả.”

Hồng Tuấn “Ừ” một tiếng đi theo Lý Cảnh Lung trở về Khu ma ti.

Lý Cảnh Lung nói: “Ngươi đang bực.”

Hồng Tuấn lại “Ừ”.

Lý Cảnh Lung xoay người, nói: “Vì ta không đáp ứng ngươi tha cho hồ ly kia sao?”

Hồng Tuấn nghĩ nghĩ, lấy dũng khí hỏi: “Lý trưởng sử, yêu trong mắt ngươi đều là tội ác tày trời sao?”

Lý Cảnh Lung cau mày, “Hồng Tuấn ngươi không thể coi yêu như người được! Yêu có cảm xúc như con người, bọn chúng cải trang giống người chỉ là lợi dụng ngươi. Hồ yêu đều muốn cải trang thành người, ngày đó ngươi không nghe Tấn Vân nói gì sao? Ngươi cảm thấy trong lời nói bọn chúng được bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần là giả?”

“Chính là…”

“Không cần chính là!” Lý Cảnh Lung ngắt lời, “Hắn đang lợi dụng ngươi! Ngươi có thể phân biệt được đang bị lừa hay không vậy?”

Khi Lý Cảnh Lung đang kích động, bụng tự dưng “Ọt!” một tiếng.

Hồng Tuấn: “…”

Hắn chắc chắn đang đói bụng, người đang đói tính tình đều không tốt, Hồng Tuấn thầm nghĩ.

Lý Cảnh Lung còn nói: “Ngươi rất dễ dàng tin tưởng người khác, hắn lại mị hoặc ngươi. Hôm nay hắn nói chuyện với ngươi cũng chỉ là làm ngươi vui vẻ, bộ đáng thương không chừng chỉ là diễn kịch. Huống hồ ngày mai chúng ta giết thân nhân của hắn, ngươi cảm thấy để hắn thoát sẽ không quay lại báo thù sao?”

Bụng Lý Cảnh Lung lại “ọt” một tiếng nữa, Hồng Tuấn không kiềm chế được nữa, ha ha cười.

Lý Cảnh Lung cả giận nói: “Đừng có cười!”

Hồng Tuấn xua tay, ý bảo không cần nói chuyện. Lý Cảnh Lung bất đắc dĩ đi theo hắn trở về Khu ma ti. Mọi người đang chờ Lý Cảnh Lung về ăn cơm, Hồng Tuấn đem vòng đá ném trên bàn, hoàn thành nhiệm vụ nói, “Đã ăn”, rồi về thẳng phòng ngủ.

“Hàm hoàn kết thảo” A Thái nhìn cái vòng, nói “Tiểu hồ ly kia muốn lấy thân báo đáp rồi.”

Lý Cảnh Lung đi theo, thấy Hồng Tuấn đã đóng cửa phòng, đành quay trở lại dùng cơm. Một bữa cơm rầu rĩ ăn không ngon, mọi người biết ngày mai sẽ phải hành động, không được sơ suất, đều thức thời không nhiều lời nữa.


Hàm hoàn kết thảo: Kết cỏ ngậm vành, ý chỉ lòng biết ơn sâu sắc với người đã giúp đỡ mình.

[1] Nguyệt hắc phong cao: trăng mờ gió to, đầy đủ là “đêm trăng mờ giết người, ngày gió to phóng hỏa” ý chỉ hoàn cảnh nguy khốn.

lảm nhảm: từ hôm nay tại hạ sẽ cố gắng 2 chương 1 ngày là ít nhất, hôm nào năng suất hoặc 1 chương ngăn ngắn sẽ làm nhiều hơn. Mà chắc chỉ trong tháng này thôi vì đã nghỉ việc đang ở nhà chơi:’D sang tháng đi làm phải hãm lại hiu hiu.