Bản Convert
Chu Duy Thanh tự nhiên cũng cảm nhận được không ít ánh mắt nhìn vào người Thượng Quan Băng Nhi, trong lòng cũng tự nhiên sinh ra một cỗ bực tức, oán thầm, nhìn được nhưng không ăn được, ta cho các ngươi biết thế nào là chết.
Chu Duy Thanh cũng rất rõ ràng, bắt đầu từ khi mình cùng Thượng Quan Băng Nhi thi vào trường vào trường thì cũng định sẵn sẽ xảy ra chuyện, có Thượng Quan Băng Nhi như vậy, cho dù mình không chủ động đi gây chuyện, thì tự nhiên cũng sẽ có người tới trêu chọc hắn. Hắn cũng chưa bao giờ hướng Thượng Quan Băng Nhi nói những chuyện này nhưng trong lòng hắn đã chuẩn bị kỹ càng cho những việc này. Nếu không như vậy hắn cũng sẽ không đi Thác Ấn cung đem hầu hết các thuộc tính của ba khỏa ý châu thác ấn kỹ năng xong. Việc mâu thuẫn giữa bình dân cùng quý tộc rất rõ ràng, mà Thượng Quan Băng Nhi lại thanh lệ vô song như vậy, không có gì phải nghi ngờ khi cuộc sống của họ sẽ không bình yên. Mà Chu Duy Thanh cũng suy nghĩ rất đơn giản, ai động đến lão bà của ta, ta đánh hắn, bị đánh đau rồi tất nhiên sẽ thanh tỉnh ra.
Dĩ nhiên hắn cũng tuyệt không lỗ mãng. Đầu tiên, hắn đối với thực lực của mình rất có lòng tin, ở trong học viện tìm được người có thể đánh thắng hắn thật sự không quá dễ dàng. Nhất là hôm qua còn đánh thắng được Minh Hoa có Thể Châu ngưng hình sáo trang lại làm cho tự tin của hắn tăng lên rất nhiều. Chu Duy Thanh cũng không tin trong học viện có mấy người có thể mạnh được như Minh Hoa. Nhưng là, hắn chính là một gã cung thủ chứ không phải chiến sĩ.
Tiếp theo, nơi này chính là học viện, chỉ cần giơ lên bảng hiệu học viên học viện hoàng gia lên, nghĩ cũng sẽ không có ai dám gióng trống khua chiêng điều động thế lực đến học viện gây khó dễ đến mình. Đây chính là thủ đô Phỉ Lệ đế quốc, đây chính là ngay dưới chân thiên tử, vì vậy hắn tin tưởng việc mình phải đối mặt cũng chỉ là các học viên trong học viện mà thôi.
Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi đi tới phía trước rồi cũng tìm được khu vực của học viên bình dân năm thứ nhất, rồi đến ngồi xuống. Bên trong học viên bình dân năm thứ nhất có rất ít học viên nữ, ngày hôm qua khi dọn dẹp viện tử Chu Duy Thanh cũng được Thượng Quan Băng Nhi nói qua tổng cộng chỉ có sáu học viên nữ. Mà nam học viên lại có tổng cộng hai mươi ba tên, cả năm nhất học viên tổng cộng có tất cả hai mươi chín người. Do số lượng ít như vậy nên tất cả đều học chung một lớp. Buổi tựu trường ngày hôm nay cũng coi như là hoàn thành luôn việc chia lớp.
“Chu Duy Thanh.” Bọn họ vừa mới ngồi xuống bên này, Chu Duy Thanh liền nghe thấy có người gọi tên mình. Quay đầu nhìn lại hắn thấy mấy học viên đầu trọc, cầm đầu chính là người ngày hôm qua đã đánh với hắn Tang Lãng. Nhìn qua hắn tựa hồ rất bình thường, giống như ngày hôm qua không hề bị thương. “Có việc gì?” Chu Duy Thanh cũng không biểu hiện gì chẳng qua lông mày hơi nhíu lại. Tang Lãng trầm giọng nói: “sau khi khai trường chấm dứt, buổi sáng cũng không có khóa. Ta muốn cùng ngươi nói chuyện một chút.”
Tang Lãng chủ động tìm tới Chu Duy Thanh nhất thời làm tất cả học viên bình dân chú ý, trong học viện, học viên bình dân chỉ chiếm một phần mười số lượng, tổng cộng cả nam lẫn nữ cũng không quá hai trăm người. Mà Tang Lãng rất rõ ràng chính là người nổi danh nhất trong những học viên bình dân. Mà hơn nữa nghe nói chuyện ngày hôm qua phát sinh, hôm nay hắn lại chủ động đến tìm Chu Duy Thanh tự nhiên sẽ làm người ta chú ý.
“Được.” Chu Duy Thanh đáp ứng một tiếng rồi liền quay đi cũng không có nhìn Tang Lãng lấy một cái. Tang Lãng cũng không nói gì xoay người mang theo mấy tiểu đệ trở về vị trí của mình. “Ta kháo, tân sinh này được a, đối với Tang Lãng lại lạnh nhạt như vậy?”
“Ngươi thì biết cái gì? Nghe nói ngày hôm qua Tang Lãng cùng với tân sinh đánh một trận bị thua, hơn nữa còn bị thương. Đoán chừng chính là tiểu tử đó. Ngươi đừng nhìn hắn tầm thường nhưng hắn mạnh mẽ vô cùng, nghe nói là Tam châu Thiên Châu sư, thực lực so với Tang Lãng còn mạnh hơn.” “Nhỏ giọng một chút đi. Dù sao những thứ này cũng không liên quan đến chúng ta.”
Chu Duy Thanh thính lực rất tốt, những lời mà các học viên bình dân nói hắn cũng tự nhiên nghe được hết, đúng lúc này thì một bàn tay nhỏ bé, mềm mại, trơn nhẵn nắm lấy bàn tay hắn. Chu Duy Thanh quay đầu nhìn qua thì thấy Thượng Quan Băng Nhi đang mỉm cười ôn nhu nhìn qua hắn.
Đây chính là người phụ nữ mình nhất định phải che chở, Chu Duy Thanh nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay Thượng Quan Băng Nhi, ý bảo nàng không cần lo lắng, nhưng nói thế nào cũng không thả tay ra. Thượng Quan Băng Nhi nhẹ nhàng tránh một chút nhưng lại bị hắn nắm chặt không buông, chỉ đành chịu trên mặt hiện mỉm cười ửng đỏ.
“Ngươi chính là Chu Duy Thanh?” Đang lúc ấy thì cái tên Chu Duy Thanh lại xuất hiện thêm một lần nữa, lần này ngay cả Chu Duy Thanh cũng có chút kinh ngạc. Lúc trước hắn dự đoán mình gặp phiền toái chính là liên quan đến Băng nhi, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới phiền toái tìm đến tận cửa rồi nhưng lại là vì mình. Chẳng lẽ nói sức ảnh hưởng của mình lớn hơn Băng nhi rồi? Cũng là gần đây chắc mình đẹp trai ra nhiều a. Nghĩ đến đây Chu Duy Thanh mang theo tâm tình tốt đep quay đầu lại.
Lần này người gọi hắn đứng ngay bên cạnh lối đi nhỏ, tổng cộng có ba người, đều mặc đồng phục quý tộc hoa lệ. Người cầm đầu bộ dạng hơn hai mươi tuổi, bộ dạng nhìn cũng bình thường chẳng qua mắt có chút phát xanh, sắc mặt có chút ít tái nhợt, dáng người cao gầy tựa như cái cọc gỗ. Làm cho Chu Duy Thanh không nói nên lời chính là người này ngoạn nữ nhân so với La Khắc Địch còn muốn nhiều hơn, rõ ràng là do sắc tửu quá độ. Ở phía sau hắn là hai gã học viên quý tộc vóc người vạm vỡ nhưng hiển nhiên tỏ ra người đứng trước là người cầm đầu.
“Ta chính là Chu Duy Thanh.” Chu Duy Thanh mỉm cười trả lời, khóe miệng vẽ lên thành một đường cong đẹp mắt, bộ dạng ưu nhã này làm cho các học viên xung quanh không khỏi có chút nghi ngờ rốt cuộc ai mới là học viên quý tộc. “Chu Duy Thanh, còn không mau đứng dậy, tiểu tử người vận khí thật tốt. Nghe nói ngày hôm qua ngươi đánh bại Tang Lãng, đại ca ta rất coi trọng ngươi. Đi theo ta qua bên kia một chuyến.”
Cọc gỗ mặc dù hướng Chu Duy Thanh nói chuyện nhưng ánh mắt lại rơi vào người Thượng Quan Băng Nhi, yết hầu nuốt xuống một ngụm, ánh mắt tham lam trần trụi không một chút ngụy trang. “Nga! Xin hỏi lão đại của ngươi là vị kia?” Chu Duy Thanh vẫn như cũ giữ nguyên nụ cười ưu nhã, bất động thanh sắc hỏi.
Cọc Gỗ có chút không kiên nhẫn nói: “Hỏi cái gì, đi thì sẽ biết. Nhanh lên buông cái tay bẩn thỉu của ngươi ra, tay của vị mỹ nữ kia cũng có thể để cho ngươi cầm sao? Ngươi nhanh lên, ta hôm nay đã phải hạ mình đi xuông cái xó của học viên bình dân này đó.”
Lần này thật sự đã làm cho sắc mặt của Thượng Quan Băng Nhi trở nên có chút khó coi. Nàng mặc dù không muốn gây chuyện, nàng rất thiện lương, nhưng đừng quên nàng cũng đã trải qua rất nhiều trường giết tróc. Bị một sắc lang nhìn chăm chú vào người, hơn nữa tên sắc lang này không phải Chu Duy Thanh, sắc mặt nàng có thể tốt mới là lạ.
Chu Duy Thanh vẻ mặt chợt lộ ra thần sắc chợt hiểu, nói: “Ta biết rồi, lão đại của ngươi họ Vương đúng không?” Cọc Gỗ có chút sửng sốt: “Không đúng , không đúng, lão đại của ta họ Diệp.”
Chu Duy Thanh hết sức chấp nhất nói: “Không, không, lão đại ngươi nhất định họ Vương, ở nhà đứng thứ tám, mà ngươi chính là một quả cầu từ mông của hắn không cẩn thận lăn qua đây.” (Chu Duy Thanh đang chửi gã họ Diệp là Vương bát= con rùa còn quả cầu từ mông thì… )
Cọc Gỗ bị hắn nói một hồi, đầu óc như lặc vào mây mù dầy đặc, các học viên bình dân ngồi xung quanh Chu Duy Thanh mà phản ứng đầu tiên chính là gã cao lớn Mã Quần, người này khì khì một tiếng rồi bật cười. Cọc gỗ nghi ngờ hỏi: “Tiểu tử đầu của ngươi có bệnh hay sao? Nói năng lộn xộn cái gì đó?”
Chu Duy Thanh nghiêm mặt nói: “Vị niên trưởng này, ngươi chưa nghe nói qua một loài động vật kêu là vương bát sao?” Lần này chung quanh không ít người cũng hiểu được, hự hự tiếng cười vang lên không dứt, hết lần này tới lần khác không hiểu, có phải tinh trùng thượng não không mà Cọc gỗ vẫn còn chưa hiểu ra. Cọc gỗ gật đầu nói: “Có nghe nói qua a!” Chu Duy Thanh thành thật nói: “Ta mới vừa nói, chính là chuyện một con rùa và quả trứng của nó đó.”
Lần này, Cọc gỗ và hai vị đứng đằng sau cũng nghe rõ, vị đứng bên trái chợt nói: “Hắn mắng lão đại là đồ con rùa .” Vị đứng bên phải nói: “Quả cầu lăn ra từ mông con rùa chẳng phải là vương bát đản sao? Hắn nói ngươi là vương bát đản a!”
“Cái gì? Ngươi dám mắng ta?” Cọc gỗ nóng nảy hướng hai gã quý tộc học viên đứng đăng sau nói: “Các ngươi còn chờ cái gì? Đem hắn bắt tới đây! Hắn mắng lão đại là đồ con rùa, còn nói ta là con lão đại, lão đại nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.”
Đứng ngay đằng sau, hai gã cao lớn học viên quý tộc kia nhưng lại không có hành động gì, người bên trái thì thào nói: “Lâu ca, tiểu tử kia nghe nói là một thượng vị Thể Châu sư, có tu vị tam châu Thiên Châu sư, chúng ta đánh cũng không lại a! Đại ca đến đây thật ra chỉ là mời hắn một lần mà thôi.”
“Mời cái đầu ngươi a! Hắn mang lão đại mắng thành đồ con rùa, còn mời mọc cái gì nữa. Tiểu tử ngươi cứ chờ đó, ngươi nhất định phải chết. Người dưới trướng Diệp Gia ra đứng lên cho ta.” Cuối cùng một tiếng kêu lên, sau đó một nhóm người học viên bình dân cũ hướng bên này đi tới.
Bên kia hơn trăm vị học viên bình dân cũng ngay lập tức nhiều người toát ra vẻ tức giận, nhưng cũng không có người nào lên tiếng. Tang Lãng ngồi ở nguyên chỗ, da mặt cũng có chút co quắp, mắt nhìn thẳng.
“Lão tử gọi các ngươi đi ra, các ngươi đều chết hết cả rồi à? Chẳng nhẽ Diệp gia chúng ta hết sức tạo điều kiện không cho các ngươi ngưng hình thác ấn sao? Đều lăn ra đây cho ta, nếu không hậu quả các ngươi biết rồi đó.” Cọc gỗ thanh niên Diệp Lâu lớn lối hô to.
Lúc này, bên trong hội trường căn bản đều là học viên, trong này cũng có mấy vị lão sư nghe thấy động tĩnh bên này nhưng vừa nhìn thấy Diệp Lâu cũng làm bộ như không nghe thấy. Mười mấy người học viên từ khu học viên bình dân cũ ở bên kia đứng lên từ chỗ của mình đi ra.
Chu Duy Thanh bên tai nghe thấy thanh âm của Khấu Duệ truyền đến, hắn chính là ngồi ngay sau Chu Duy Thanh một hàng ghế, hướng tới hắn nói: “Lão đại, ta ngày hôm qua nghe ngóng được. Quý tộc học viên cũng chia ra ba bảy loại, trong đó có thế lực manh nhất chính là của Diệp gia, Diệp gia tộc trưởng bây giờ chính là Tể tướng đương triều, có tước vị Công tước, thế lực rất lớn. Diệp gia cũng có không ít đệ tử học trong học viện.”