Bản Convert
Mỗi Thiên Châu Sư đều có một tiết tấu riêng của bản thân mình, khi Giang Phi trúng phải Tuyệt Đối Chạm Chạp của Chu Duy Thanh phóng thích, thậm chí nàng còn không biết tại sao tốc độ của mình lại đột nhiên chậm chạp như vậy? Tuyệt Đối Chậm Chạp thật sự là quá bí mật rồi, ban đầu xem như là Minh Vũ tu vi Chín Châu cũng chưa chắc đã biết rõ ràng chuyện gì xảy ra. Người ngoài nhìn vào, thậm chí là bản thân Giang Phi, đều nghĩ là tác dụng của Thiên Lôi Thiểm khiến nàng chậm lại.
Thực lực Ô Nha đã hoàn toàn bùng nổ, hiệu quả Phá Thiên đã kích phát ra uy lực vô cùng của Ô Kim Đồ Thần Phủ, hai lưỡi búa khổng lồ tự như hai cánh cửa đang bay múa trên hai tay nàng. Uy lực Quang Trảm Kiếm của Ngô Chính Dương cũng không tầm thường, kiếm chiêu cũng là kỹ năng do Ý Thể song châu kết hợp, nhưng ở trước mặt Ô Kim Đồ Thần Phủ cũng không thoát khỏi số mệnh phải sụp đổ.
Ngô Chính Dương đột nhiên bị Thiên Lôi Thiểm đánh cho tê dại, vốn Quang Trảm Kiếm cũng đã không ngăn nổi tốc độ công kích của Ô Nha, lại bị như vậy, thắng bại liền phân ngay lập tức.
Ầm!!!
Dưới tác dụng của Phá Thiên, Ô Kim Đồ Thần Phủ đã hung hang chém nát Quang Diệu Hỗ Thuẫn trước mặt.
Lúc này, Chu Duy Thanh không có sai lầm thêm lần nữa, Phách Vương Cung đóng mở như chớp, lại thêm một mũi tên như tia chớp bay thẳng đến phía Giang Phi. Chỉ cần thắng trận hai đấu hai này, hôm nay trận chiến của Phỉ Lệ chiến đội liền xong, bởi vậy, Chu Duy Thanh thúc dục Thiên lực toàn diện không có nửa phần giữ lại, mỗi tên bắn ra hắn đều kèm theo một kỹ năng giống nhau, chính là Không Gian Tù Lung
Nếu như không có ảnh hưởng của Tuyệt Đối Chậm Chạp, dùng thực lực của Giang Phỉ hoàn toàn có thể triển khai đôi công cùng Chu Duy Thanh, bằng vào Thiên lực mạnh mẽ cùng tính ăn mòn của Hắc Ám, Chu Duy Thanh căn bản không có cơ hội đụng đến nàng. Nhưng hiệu quả ba giây của Tuyệt Đối Chạm Chạp lại sinh ra tác dụng quyết định, một mũi tên bay tới như điện xẹt.
Mấy mũi tên trước Giang Phi còn có thể lấy công thay thủ ngăn trở, nhưng tốc độ của nàng thật sự là chậm hơn rất nhiều, rốt cục cũng bị một mũi tên oanh kích trên người. Mặc dù mũi tên bị Thiên lực hộ thể của nàng ngăn trở, nhưng hiệu quả của Không Gian Tù Lùng vẫn rơi trên người nàng. Mục đích của Chu Duy Thanh rất đơn giản, đó là không để cho GIang Phi có bất cứ cơ hội nào để cứu viện Ngô Chính Dương.
Ngay lúc chiến phủ của Ô Nha chém nát Quang Diệu Hộ Thuẫn, Ngô Chính Dương cũng được giải trừ tê liệt, dù sao tu vi của hăn cũng cao hơn Chu Duy Thanh, tê liệt cũng chỉ kéo dài thời gian rất ngắn, nhưng trong thời gian đó cũng đủ để quyết định thắng bại. Ô Nha xông qua hộ thuẫn liền đến ngay trước mặt hắn, chiến phủ trong tay hung hang bổ xuống.
Đối với lực lượng của Ô Nha, Ngô Chính Dương cũng đã được thỉnh giáo. Hắn nhất thời hoảng sợ lui về phía sau, trọng kiếm trong tay vung lên, đồng thời phóng xuất ra một cái kỹ năng Thánh Quang Hộ Thể, khiến toàn thân đều biến thành màu vàng.
Đáng tiếc, cái này thì có ích lợi gì đâu? Hai lưỡi búa Ô Nha chém ra, trọng kiếm ngưng hình trong tay Ngô Chính Dương liền bay khỏi tay. Ô Nha bước sải một bước, chân kia đáp ra một cước, mục tiêu vẫn là tấm thuẫn ngăn trở trước người Ngô Chính Dương. Sau đó, lại là một bi kịch, Ngô Chính Dương tiếp tục bay ra ngoài giống như đạn pháo vậy, mà vị trí ngã cơ hồ cũng giống lần trước. Thánh Quang Hộ Thể có thể đảm bảo cho hắn không bị thương, nhưng không thể bảo vệ được thể diện của hắn. Và lần này, cũng không phải là bất ngờ không kịp phòng bị, mà là bị Ô Nha áp chế hoàn toàn.
Ô Nha thành công giải quyết Ngô Chính Dương, bên kia, Tuyệt Đối Chậm Chạp trên người Giang Phi cũng đã bị giải trừ, chỉ thấy ngân quang trên người Giang Phi lóe lên, cả người đều bị vây trong Không Gian Tù Lung.
Trong đôi mắt lạnh như bang của thiếu nữ này đột nhiên hàn quang đại phóng, ngay lúc hiệu quả của Tuyệt Đối Chậm Chạp biến mất, đồng thời thân bị hãm trong Không Gian Tù Lung, thì pháp trượng màu đen trong tay nàng tự nhiên vỡ vụn.
Đúng vậy, chính là vỡ vụn mà không phải bị thu hồi lại. Sauk hi pháp trượng vỡ tan tành, liền hóa thành một đạo quang mang màu đen dày đặc xuất hiện giữa hai lòng bàn tay Giang Phi.
Phù một tiếng, Giang Phi phun ra một ngụm máu tươi bắn lên đoàn hắc quang trước người. Ngay sau đó, bốn kiện Trang bị ngưng hình trên thân thể nàng đều sáng lên, Không Gian Tù Lung bị hoàn tan trong nháy mắt, mấy mũi tên sau mà Chu Duy Thanh bắn ra giống như bị một cỗ lực lượng kỳ dị dẫn dắt rồi tan vào trong đoàn hắc quang kia, mà mấy kỹ năng kèm theo trên mũi tên đều không phóng thích ra.
Trọng tài đang đứng trong góc sân đột nhiên sắc mặt đại biến, tay trái vừa nhấc, sáu viên Ý Châu Tinh Quang Lam Bảo Thạch lóng lành hiện lên, trong nháy mắt liền xuất ra mười hai tầng Băng thuẫn gia tăng trước người mình.
“Ô Nha trở về nhanh.” Chu Duy Thanh hết lớn một tiếng, cùng đình chỉ công kích của Phách Vương Cung.
Song phủ trong tay Ô Nha đang giơ lên, nghe được âm thanh của Chu Duy Thanh không khỏi sửng sốt, nghi ngờ nhìn lại phía hắn.
Chu Duy Thanh la lớn: “Nhanh, nhảy xuống lôi đài nhanh.” Vừa nói, hắn vẫn sợ động tác Ô Nha chậm, chân phải vừa đẫm, liền lao đến hướng Ô Nha như một cơn lốc, đến bên người liền kéo cánh tay nàng, trực tiếp nhảy xuống khỏi lôi đài.
Mặc dù Ô Nha không biết tại sao Chu Duy Thanh lại làm như vây, nhưng vẫn không chống cự để hắn lôi kéo nhảy xuống lôi đài. Hai người vừa mới chạm chân xuống đất, liền cảm giác được trên đỉnh đầu xuất hiện một luồng khí âm lãnh vô cùng dày đặc lại còn mang theo huyết quang nhàn nhạt thổi quét qua. Rõ ràng ánh sáng xung quanh tối sầm lại một chút, rồi một lúc sau đó ánh mặt trời lại chiếu rọi trên người bọn họ.
Nhìn lại trên lôi đài, chỉ thấy sắc mặt Giang Phi tái nhợt, hai mắt vô thần đứng không vững như sắp ngã, Trang bị ngưng hình trên người cũng đã biến mất. Trên lôi đài, lại xuất hiện một hố sâu có đường kính trên ba mươi mét, cơ hồ phá hỏng hoàn toàn lôi đài.
Không cần Chu Duy Thanh giải thích, Ô Nha cũng hiểu được tại sao hắn lại phải kéo mình xuống đài. Công kích lần này của Giang Phi thực sự quá mạnh, nếu như bọn họ nhảy xuống lôi đài không kịp, chỉ sợ hai người cũng sẽ bị thương nặng.
“Mạnh như vậy?” Ô Nha thì thào nói.
Chu Duy Thanh lòng còn sợ hãi, nói: “kỹ năng bá đạo nhất trong Hắc Ám – Xả Thân Kỹ, giống như Tiểu Viêm thiêu đốt ngọn lửa sinh mệnh, có thể không mạnh sao? Người ta đều muốn liều mạng, nếu chúng ta không chạy thì định chờ chết à?”
Trọng tài đứng trong góc lôi đài kia cũng không quá tốt, mặc dù hắn có tu vi Sáu Châu, Giang Phi cũng không phải nhằm vào hắn, nhưng vẫn bị tác động không nhẹ, mười hai tầng Băng Thuẫn trước người đều bể tan tành, cả người đều dính một lượng lớn mảnh băng vụn, sắc mặt đều tái nhợt đi, cố nén mới không có phun ra máu. Chính là năng lực liều mạng của cấp bậc Năm Châu, mà ngàn vạn không nên quên, Giang Phi còn có thuộc tính Thượng vị a.
Chu Duy Thanh trong lòng âm thầm so sánh, bàn về lực công kích, Giang Phi còn mạnh hơn cả Tiểu Viêm, chỉ là kỹ xảo chiến đấu không bằng Tiểu Viêm mà thôi, tổng hợp thực lực thì hai người cũng không có khác biệt là mấy. Nếu như mình một chọi mọi với hãn nữ này, chỉ sợ tám phần mười là thất bại. Trừ phi sử dụng Tà Ma Biến mới có khả năng giành thắng lợi. Trong tình huống tu vi kém nhau một trời một vực, kỹ năng hạn chế có tác dụng đối với đối phương cũng là hết sức có hạn. Chính bởi vì thế, càng ngày Chu Duy Thanh càng hiểu được tại sao lúc trước Đường Tiên lại nói với hắn Tuyệt Đối Chậm Chạp là một kỹ năng nghịch thiên.
Trọng tài thật vất vả lắm mới áp chế được thương thế của mình, trầm giọng nói: “Trận thứ ba, hai đấu hai, Mễ Âu chiến đội thắng.”
Giang Phi lạnh lung nhìn Chu Duy Thanh đứng dưới đài: “Gan nhỏ như chuột.”
Chu Duy Thanh cười hắc hắc nói: “Mỹ nữ, mọi người đều nói Ngực lớn thì không có não, làm sao ngươi ngực không lớn mà não lại cũng không dùng được vậy a! Tại sao ta phải liều mạng với ngươi? Trước chúng ta đã thắng hai trận, trận này cũng không cần bắt buộc phải thắng. Mà ngươi còn dùng Xả Thân Kỹ, còn có thể tiếp tục tham chiến nữa sao? Có bản lĩnh thì kiếm ra một đội viên trong Mễ Âu chiến đội có thực lực tương đương với ngươi đi. Dù sao cũng là thắng, tại sao ta phải mạo hiểm liều mạnh với ngươi a? Đây không phải là não ngập nước sao? Ta rất sợ chết. Đến đây đi, trận thứ tư các ngươi ai lên đây?”
“Ngươi… Đê tiện.” sắc mặt Giang Phi trắng bệch, phun ra một tiếng, rồi lại phun ra một ngụm máu tươi.
Ngô Chính Dương cùng Chu Hắc Tam đồng thời nhảy lên lôi đài đỡ hai bên Giang Phi, căm tức nhìn Chu Duy Thanh.
Chu Duy Thanh làm bộ dạng vô tội, nhún vai một cái: “Sợ không cũng không phạm pháp nhỉ? Trận này các ngươi cũng thắng rồi, làm sao còn nói ta đê tiện đây? Cái này gọi là chiến thuật.”
“Song phương xuống sân, lôi đài cần chính đốn lại.” Âm thanh của trọng tài vang lên rõ ràng có chút buồn bực.
Chu Duy Thanh nhìn Giang Phi cười hắc hắc, nói: “Mỹ nữ, lát nữa gặp lại.” rồi mới đi xuống lôi đài, trở lại phòng nghỉ.
Vào phòng nghỉ, vẻ mặt tươi cười của Chu Duy Thanh liền biến mất, hắn hít sâu một hơi, nhìn ba người khác nói: “Xả Thân Kỹ thật mạnh, Thiên Châu Sư toàn công kích thật mạnh. Vừa rồi ta đi lên nhìn thấy toàn bộ lôi đài đều bị ăn mòn. May là nhảy xuống nhanh.”
Ô Nha tò mò hỏi: “Duy Thanh, ngươi cũng biết Xả Thân Kỹ sao?” Nàng biết là Chu Duy Thanh có thuộc tính Hắc Ám.
Chu Duy Thanh cười khổ nói: “Không biết. Mỗi một Xả Thân Kỹ đều là bí kỹ Hắc Ám hệ. Đây là một loại kỹ xảo mà không phải là kỹ năng có thể thác ấn, ta lại không có học qua lão sư, làm sao có thể biết được. Ta đoán cha ta có thể biết, sau này về phải học mới được. Ta kéo người xuống là bởi vì thấy được phản ứng của trọng tài. Trọng tài kia có tu vi Sáu Châu đều lộ vẻ mặt hoàng sợ, nên tất nhiên chúng ta rất khó đối phó được, ta mới đoán được đó chính là Xả Thân Kỹ.”
Diệp Phao Phao cau mày nói: “Mễ Âu chiến đội này cùng thật khó đối phó. Kế tiếp bọn họ lên sân toàn kẻ mạnh như vậy thì thật là phiền toái.”
Chu Duy Thanh mỉm cười, nói: “Mễ Âu vương quốc bất quá chỉ mạnh hơn Thiên Cung đế quốc chúng ta chút xíu thôi, xuất ra hai cái thiên tài còn có thể, nếu lập tức xuất ra một số lượng lớn thiên tài, chỉ sợ mấy cái quốc gia lân cận cũng sẽ không đáp ứng. Yên tâm đi, ta đoán ngoại trừ Giang Phi, bọn họ sẽ không có đội viên nào mạnh hơn nữa đâu.”
Một trận chiến vừa ròi có thể nói là trận chiến kịch liệt nhất từ khi Thiên Châu đại tái khai mạc đến giờ. Lôi đài đều bị phá hủy, đây là uy lực bậc nào?
Các phòng nghỉ xung quanh, các đội viên chiến đội đều nghị luận trận chiến vừa rồi ầm ỹ. Không hề nghi ngờ, thực lực của Giang Phi đã hoàn toàn che lấp đi hào quang của Chu Duy Thanh và Ô Nha, có thể nói là thắng trận này để ngăn cơn song dữ. Xả Thân Kỹ của Thiên Châu Sư hệ Hắc Ám tương đối đáng sợ, huống chi nàng còn là toàn công kích.