Thiên Châu Biến

Chương 39: Chương 11:phi Đà Thành, Phỉ Lệ Đế Quốc(1)



Bản Convert

Kì lạ là Chu Duy Thanh cũng không hề phản bác, hắn tìm một khu tương đối trống trải, nhổ hết cỏ dại trên mặt đất đi, lộ ra một mảng không đến hai thước vuông đất trống, rồi đem hết những phiến lá và măng non bày ra mặt đất, sau đó quay trở vào bên trong rừng rậm, một lát sau, không biết hắn từ nơi nào không ngờ lại tìm được một bó cành khô cùng một chút dây leo nhỏ chắc.

Thượng Quan Băng Nhi chú ý thấy, Chu Duy Thanh đôi tay linh hoạt, mười ngón thon dài khua loạn lên vài cái, đã dùng dây leo và ba nhánh cây làm thành một cái giá đơn giản vững vàng chống trên mặt đất. mấy phiến lá dày trong tay hắn cao thấp tung bay, Thượng Quan Băng Nhi thậm chí không nhìn rõ hắn làm như thế nào, đã thấy mấy phiến lá kia xếp vào với nhau thành một nồi nhỏ kì quặc bằng lá cây, xung quanh dùng bốn sợi dây leo quấn vào, cái nồi đã được treo vững trên giá cây.

Từ khi bắt đầu hành động cho đến hoàn thành, Chu Duy Thanh chỉ dùng vài phần chung thời gian (DG : vài phần chung thời gian là bằng bao nhiêu phút nhỉ? B: Vài phút thì phải.) mà thôi, động tác cực kỳ thành thạo, hiển nhiên hắn không phải lần đầu làm vậy. Tiếp theo, hắn ở phía trên nồi nhỏ liên tiếp tách mấy cây măng non ra, liền nghe thấy tiếng nước chảy, bên trong mấy cây măng thì ra đều là một loại chất lỏng giống như nước, sau khi mở mười mấy cây măng, trên thành nồi lá nước đã ngập đến lưng lưng, thần kỳ là, không hề có nửa giọt nào thấm ra ngoài.

Chu Duy Thanh đem những cành cây khô còn lại chất phía dưới phiến nồi lá, từ trên tay nải so với của Thượng Quan Băng Nhi thì nhẹ hơn rất nhiều lấy ra đồ đánh lửa, thật cẩn thận châm lên. Ngọn lửa dần dần cháy lớn, cành khô cháy thi thoảng phát ra tiếng nổ lách tách, đã bắt đầu đun nóng đáy phiến nồi lá kì dị kia.

Thượng Quan Băng Nhi khi Chu Duy Thanh làm mấy thứ này theo bản năng tiến gần đến phụ cận, nhìn vào đống lửa, nhịn không được hỏi: "Lá cây sẽ không bị cháy sao?"

Không dễ mới nghe được một câu không mang thanh âm lạnh lẽo của nàng, Chu Duy Thanh lòng mừng thầm, "Đương nhiên sẽ không, bởi vì bên trong có nước." Miệng nói, tay hắn cũng không dừng lại. Từ trong tay nải lấy ra một thanh tiểu đao sắc bén, tay trái cầm lấy một cây măng non đã tách ra ban nãy, rất nhanh gọt vỏ, sau đó lại tước cây măng thành từng mảnh từng mảnh nhỏ bỏ vào trong nồi. Lặp đi lặp lại liên tục, một lát sau, hơn mười cây măng non bé tầm bắp tay trẻ con đã bị cắt miếng cho vào trong nồi, mà lúc này, nước bên trong phiến nồi lá cũng bắt đầu sôi trào , hết thảy đều vừa khớp như được tính trước vậy.

Thượng Quan Băng Nhi bất tri bất giác đã ngồi xổm bên cạnh Chu Duy Thanh, nhìn hắn làm xong này hết mọi thứ, ánh mắt của nàng vô thức cũng trở nên hòa nhã hơn rất nhiều. Một nam nhân giỏi nấu ăn luôn làm cho nữ nhân dễ sinh cảm giác thân thiết. Nhất là nàng lại vốn thích loại thức ăn nhẹ nhàng, nồi canh măng này rõ ràng hấp dẫn lực lớn hơn so với thịt rất nhiều.

Chu Duy Thanh phủi phủi đôi tay, thu hồi tiểu đao, cười hắc hắc, nói: "Loại măng này chính là đặc sản của Tinh Thần sâm lâm chúng ta, rất ít người biết, chỉ sinh trưởng bên trong lùm cây dưới một vài cây Tinh Thần lớn, nó thường hấp thu sương sớm cất giữ trong bụng, sương sớm ngọt lành, nên ta gọi là nó là Lộ Duẩn ( DG :lộ -> sương, duẩn -> măng). Hương vị trong veo thơm mát, dùng chính sương sớm đọng trong bụng nó để nấu canh có thể bảo trì đầy đủ mùi vị của nó. Nấu xong có thế ăn nóng, chỉ cần thêm vào một chút muối, những gia vị khác cái gì cũng không cần."

Hắn từng bị lão cha Nguyên soái phân biệt ném vào rừng cây, sa mạc, núi non tiến hành cái gọi là huấn luyện dã ngoại sinh tồn, từ mười tuổi đã bắt đầu, một kẻ luôn bị người ngoài xem như là một phế vật nhưng lại bị ngược đãi như vậy, trong Tinh Thần sâm lâm kiếm thức ăn còn không dễ dàng sao?

Canh măng sương trong phiến nồi lá sôi lên ùng ục, một mùi thơm ngát nhàn nhạt bốc lên, vương vương vấn vấn trong khoảnh rừng, chỉ ngửi thôi đã làm cho người ta tâm hồn ăn uống hưng phấn reo ca.

Chu Duy Thanh trộm nhìn Thượng Quan Băng Nhi một cái, lại vừa lúc bắt gặp tiểu cô nương mười lăm tuổi đang lặng lẽ nuốt một ngụm nướt bọt. Vốn còn muốn muốn trêu nàng vài câu , nhưng lúc này trong lòng hắn lại dâng lên một cảm giác ấm áp không tên. Hắn lấy hai cái vỏ măng bị tước ra lúc đầu đem gọt lại thành hai cái thìa, đưa cho Thượng Quan Băng Nhi một cái, sau đó mới lấy muối ra, rắc lên nồi canh một ít.

Mấy cây măng này rất tươi, sương sớm trong nồi vừa sôi lập tức có thể ăn, Chu Duy Thanh hướng Thượng Quan Băng Nhi làm mời một cái, rồi gấp gáp múc một muỗng canh măng sương, thổi vài hơi cho nguội bớt rồi cho ngay vào miệng, hắn thực sự là vừa đói lại vừa khát.

Thượng Quan Băng Nhi múc một muỗng canh măng sương lên, miệng thì muốn ăn, nhưng tay lại ngập ngừng trên không trung, hàm răng khe khẽ cắn môi, ánh mắt có chút phức tạp nhìn về phía Chu Duy Thanh. Mới vừa nãy, nàng còn không cho người ta lương khô, bây giờ lại muốn ăn thức ăn ngon người ta nấu, trong lòng sao có thể không bối rối đây?

"Cho ta mấy miếng lương khô đi. Ăn canh không cũng không đỡ đói a! Ta dùng canh đổi lấy lương khô được chứ?" Chu Duy Thanh cười hề hề hướng phía Thượng Quan Băng Nhi xòe bàn tay.

Thượng Quan Băng Nhi thoáng sửng sốt, rồi tháo tay nải, lấy mấy miếng lương khô đưa cho Chu Duy Thanh, nàng đột nhiên nhận ra, tên gia hỏa này hình như cũng không hẳn là quá đáng ghét .

Nước canh măng sương trong phiến nồi lá có màu xanh nhạt, mỗi một miếng măng nấu ở bên trong giống như là một phiến ngọc bích tinh thể. Hương khí đạm mà không tán, thanh mà bất loạn (Ta đói. T_T ), mặc dù không có thêm bất kì phụ liệu gì, nhưng măng sương bản thân đã ngon mềm lại được hắn nấu cùng với chính sương sớm bên trong cây măng, lại dùng lá cây làm nồi, nấu ra một món ăn hoàn mỹ.

Thượng Quan Băng Nhi vừa uống xong muỗng canh măng sương đầu tiên, đã ngay lập tức yêu thích hương vị của nó, ngọt lành mềm mại, mùi hương thơm ngát ngay đầu lưỡi, một ngụm canh suông lướt qua cuống họng, không chỉ làm toàn thân cảm thấy ấm áp dễ chịu, mà miệng mũi trong lúc đó lại có mùi hương thơm ngát tràn ra, cái loại cảm giác động lòng người này tốt hơn không biết bao nhiêu lần gặm lương khô.

Lúc này, nàng thậm chí còn có chút hối hận khi trước không cho Chu Duy Thanh đi săn thỏ rừng , nói không chừng, tên gia hỏa này cũng đồng dạng có thể làm ra một món mỹ vị như thế này.

Chu Duy Thanh cũng không trêu chọc Thượng Quan Băng Nhi nữa, ngồi ở bên kia phiến nồi lá, cứ cắn lương khô một cái lại húp một ngụm canh, ánh mắt cũng đã có chút ngây ngốc.

Thượng Quan Băng Nhi ăn canh bộ dáng cũng thật sự thật đẹp , nhất là khuôn mặt thỏa mãn của nàng khi húp xong muỗng canh đầu tiên, làm trái tim Chu Duy Thanh hung hăng đập mạnh, trong mắt hắn, vẻ mặt Thượng Quan Băng Nhi so với canh măng sương lại càng thêm ngon.

Hệt như lúc Thượng Quan Băng Nhi say đắm nhìn hắn nấu canh măng sương, tại giờ khắc này, hắn cũng say đắm ngắm nhìn khuôn mặt thỏa mãn của nàng. Hắn nắm chặt tay, thầm hạ quyết tâm, dù cho chuyện gì xảy ra cũng sẽ theo đuổi lấy nàng làm vợ.

Tưởng tượng đến khi có thể cưới Thượng Quan Băng Nhi về làm vợ, mỗi ngày đều có thể ôm thân thể mềm mại thơm ngào ngạt động lòng người kia mà ngủ, Chu Duy Thanh trên mặt nụ cười nhất thời trở nên dâm đãng. May mà, hiện tại toàn bộ chú ý của tiểu mỹ nhân đang đặt hết trên nồi canh măng, nàng mới không nhận ra biểu hiện xấu xa của hắn.