Bản Convert
"Doanh trưởng, ngươi..."
"Câm miệng." Thượng Quan Băng Nhi lớn tiếng quát. Thân hình chợt lóe đã chắn trước người Chu Duy Thanh, hướng lão già béo kia cầu xin: "Hô Duyên tiền bối, ngài đừng so đo cùng hắn, đều là chúng ta không đúng. Hai mươi vạn kim tệ thì hai mươi vạn kim tệ. Ta nơi này có một khối linh ngọc, giá trị cũng khoảng năm vạn kim tệ , trước tiên ta gán cho ngài. Chờ chúng ta sau khi ngưng hình xong lập tức trở về lấy tiền, sau đó quay trở lại chuộc linh ngọc, người xem thế có được không ?"
Vừa nói, nàng từ trên cổ tháo xuống một cái vòng cổ màu hồng, mặt trên có một viên ngọc thạch màu nhũ bạch. Ngọc thạch này tạo hình giống như ngọc Như Ý, tuy rằng không có hào quang, nhưng lại có cảm giác ấm áp mềm mại. Thượng Quan Băng Nhi trân trọng hai tay cầm ngọc thạch đưa đến cho lão giả béo, vẻ mặt khẩn cầu.
Lão giả béo liếc liếc mắt, từ đáy mắt chợt lóe lên một tia kinh ngạc, nhàn nhạt nói: "Nếu khi nãy ngươi lấy ra, ta có thể đáp ứng ngươi, khối linh ngọc này không chỉ đáng giá năm vạn kim tệ, mười vạn cũng đáng . Có nó làm vật gán nợ, ta có thể bán quyển trục ngưng hình cho ngươi. Nhưng mà, vừa rồi tiểu tử này dám cãi ta, giá của quyển trục ngưng hình Bá Vương Cung đã tăng tới bốn mươi vạn kim tệ, Hô Duyên Ngạo Bác ta nói một là một, hai là hai. Giá này không chỉ là bán cho các ngươi, mà kể cả nếu có người khác đến mua cũng giống nhau lấy giá đó. Không có bốn mươi vạn kim tệ, các ngươi có thể về được rồi. Quanh đây Ngưng Hình Sư cũng không thiếu, đi mua quyển trục ngưng hình của người khác đi."
Như vậy cũng được? Chu Duy Thanh trợn mắt há mồm nhìn lão già béo Hô Duyên Ngạo Bác, hắn thuận miệng nói một câu không ngờ thật sự là tăng giá, hơn nữa so với lúc đầu là tăng giá gấp đôi.
"Doanh trưởng, chúng ta đi. Ngưng Hình sư cũng không phải chỉ có mình hắn, lão già này quả thực là cục đá dưới nhà cầu mà (hèm, cục đá dưới WC, cái loại WC ở nông thôn ngày xưa í, giờ chắc cũng ít dùng, tóm lại là cục đá đó cực kì ‘sạch sẽ và thơm tho’), vừa cứng lại vừa thối, vì cái gì mà buộc phải mua của hắn chứ?" Chu Duy Thanh một tay kéo Thượng Quan Băng Nhi ra ngoài.
Thượng Quan Băng Nhi quay đầu, cả giận nói: "Ngươi thì biết cái gì? Trong Phi Đà thành, chỉ có Hô Duyên tiền bối là Ngưng Hình sư cấp đại sư, tác phẩm của ông ấy, những Ngưng hình sư khác có thể so sánh được sao? Ngươi có nhìn thấy hiệu năng có thể khảm Ý châu kia không? Chỉ có Ngưng Hình sư từ cấp đại sư trở lên mới chế tạo ra được quyển trục ngưng hình có thể thi triển Ý Thể dung hợp kỹ."
"Năm mươi vạn kim tệ . Mắng lão phu cũng phải trả tiền. Tiểu tử, ngươi mắng thêm một câu nữa, thì vĩnh viễn cũng đừng mong từ trong tay ta mua quyển trục ngưng hình nào nữa." Hô Duyên Ngạo Bác lạnh lùng nói.
Chu Duy Thanh trong mắt bừng bừng lửa giận, hai nắm tay đưa lên trước ngực, "Lão già Hô Duyên, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng có khát khao muốn đánh một ai như bây giờ."
Hô Duyên Ngạo Bác đột nhiên nhếch mép, cười ha ha, "Rất nhiều kẻ muốn đánh ta, muốn giết ta lại càng không ít. Thế nhưng, chẳng phải lão phu còn sống sờ sờ ra đây sao, cho dù là hoàng đế Phỉ Lệ đế quốc nhìn thấy ta cũng phải nể ta ba phần. Ngươi thì là cái quái gì chứ? Muốn giết ta, ngươi trước tiên bước qua cửa của Phong vũ đi đã. Hắn là Thượng vị Thể Tông, cửu châu Thể châu sư, toàn bộ đều đã ngưng hình. Khi nào ngươi có thể đánh thắng được hắn, thì mới có tư cách nói những lời này với ta."
Chu Duy Thanh chấn động, hắn tuy rằng đoán trước người trung niên tên Phong Vũ kia thực lực không thấp, nhưng là không nghĩ tới hắn lại có thể có tu vi Thể châu sư đỉnh phong, cửu châu Thượng vị Thể Tông. Thượng Quan Băng Nhi mới chỉ ngưng hình một khỏa Thể châu mà đã lợi hại như vậy, vị Thể Tông này cửu châu toàn bộ ngưng hình thì sẽ cường đại hơn tới mức độ nào? Khó trách này lão béo Hô Duyên Ngạo Bác ngạo mạn không sợ hãi như vậy.
Phong Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, "Tiểu huynh đệ, các ngươi nên về đi thôi. Lão già này ấm đầu không biết đạo lý là gì đâu ."
Thượng Quan Băng Nhi lúc này vẻ mặt đã ngây dại đứng thừ người ra ở đó, nàng biết, lần này đi một chuyến chỉ sợ là công cốc. Chẳng dễ gì mới gặp được một lúc đến ba bộ quyển trục ngưng hình, cuối cùng lại không thu hoạch được gì, cảm giác khóc không ra nước mắt khiến nàng cũng không còn tâm trí nào trách cứ Chu Duy Thanh .
Một tia lệ khí (hung ác) hiện lên trong mắt Chu Duy Thanh, trong vô thức, khí xoáy trong bốn đại tử huyệt vận chuyển nhanh hơn, tốc độ hấp thu chợt tăng lên gấp đôi, đôi đồng tử nhàn nhạt một màu xám, ở giữa trán hắn, mơ hồ có một chữ Vương màu đen nhạt như ẩn như hiện. Ý Thể song châu đồng thời ra hiện ra trên cổ tay, Thể châu vẫn như cũ, sáng bóng như băng tuyết bình thường. Nhưng Ý châu của hắn lại sặc sỡ chói mắt.
Lúc ở nơi không có ánh mặt trời, Biến Thạch Miêu Nhãn hiện ra màu đỏ của Hồng bảo thạch bình thường, lúc này trên cổ tay Chu Duy Thanh, Biến Thạch Miêu Nhãn Ý châu lại giống như huyết mâu (con ngươi máu), vết sáng như mắt mèo lóe lên trên bản thể màu đỏ yêu dị.
Quần áo của Thác ấn cung cấp cho thiên châu sư có ống tay áo dài hơn so với bình thường một chút, che hết vị trí cổ tay, tự nhiên cũng che dấu đi Biến Thạch Miêu Nhãn Ý châu trên tay trái Chu Duy Thanh, thế nhưng lúc này ánh sáng Biến Thạch Miêu Nhãn phát ra thật sự là quá mức mãnh liệt , cho nên ánh sáng trong suốt xuyên qua ống tay áo lóe lên.
Hô Duyên Ngạo Bác vốn đang vẻ mặt đầy ngạo khí, khinh khỉnh nhìn Chu Duy Thanh, đột nhiên, vệt sáng mắt mèo chợt lóe lên, làm thần sắc vốn ngạo nghễ của hắn khoảnh khắc đọng lại.
"Miêu nhãn Ý châu?" Lão béo hô hấp nhất thời trở nên dồn dập, "Các ngươi sao không nói sớm là có Ý châu mang thuộc tính thượng vị, không biết có thể được ưu đãi hay sao?"
Thượng Quan Băng Nhi lúc này cũng đã hồi tỉnh lại, nhất thời biến sắc, lôi kéo Chu Duy Thanh nói: " Quyển trục ngưng hình của tiền bối giá cả rất cao, cho dù có ưu đãi chúng ta cũng không mua nổi, cáo từ ." Nói xong, nàng kéo Chu Duy Thanh định đi ra ngoài. So với mua quyển trục ngưng hình, nàng càng không hy vọng thuộc tính Ý châu của Chu Duy Thanh bại lộ. Vừa rồi lúc ánh sáng của Biến Thạch Miêu Nhãn lóe lên trong ống tay áo Chu Duy Thanh nàng cũng thấy được, liền trong khoảnh khắc bừng tỉnh.
"Không, không, đừng vội đi. Ta không tăng giá là được mà." Hô Duyên Ngạo Bác bước nhanh tiến lên, chặn hai người lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào ống tay áo đang che khuất cổ tay trái của Chu Duy Thanh.
Thượng Quan Băng Nhi thần sắc nghiêm nghị, "Tiền bối, ngài là Ngưng Hình sư cao quý, không thể ép mua ép bán được a?"
Hô Duyên Ngạo Bác lúc này trên mặt một chút ngạo nghễ cũng không có , ngược lại mang theo vài phần nịnh nọt lấy lòng, lập tức giải thích: "Tiểu cô nương, ngươi đừng hiểu lầm. Ta biết, ngươi là sợ việc bằng hữu này của ngươi có Ý châu mang thượng vị thuộc tính: Không Gian bại lộ dẫn đến sự chú ý của người khác. Ngươi yên tâm, Hô Duyên Ngạo Bác ta tuy rằng tham tiền, nhưng một chút phẩm đức ta vẫn có. Hơn nữa ta luôn luôn trung lập, không hề có ý niệm quốc gia quản thúc, tuyệt không mang đến bất lợi cho vị tiểu huynh đệ này."
----------------
Đối với việc Hô Duyên Ngạo Bác tiền cứ hậu cung (trước ngạo mạn sau cung kính), Chu Duy Thanh rất là kinh ngạc, hắn cũng có thể cảm nhận được tâm tình khẩn trương của Thượng Quan Băng Nhi, liền lập tức đem bản mạng châu thu hồi về trong cơ thể.
Thượng Quan Băng Nhi nghe xong lời Hô Duyên Ngạo Bác nói, thần sắc thoáng thả lỏng vài phần, "Tiền bối, ngài nói điều này là có ý tứ gì?"
Hô Duyên Ngạo Bác thở dài một tiếng, nói: "Lại nói tiếp, cái này là nỗi khổ của Ngưng hình sư chúng ta. Ngươi nên biết, Ngưng hình sư buộc phải có Không Gian thuộc tính, bất luận là Thiên Châu sư hay Ý châu sư, chỉ cần có Không Gian thuộc tính đều có thể trở thành Ngưng hình sư. Nhưng là, trong tứ đại thượng vị thuộc tính: Hắc Ám, Quang Minh, Sinh Mệnh, Không Gian, ít nhất gặp chính là Không Gian thuộc tính. Nhất là Thiên châu sư có Không Gian thuộc tính, lại vô cùng hi hữu. Bởi vậy, hiện tại đại đa số Ngưng hình sư đều chỉ là Ý châu sư có Không Gian thuộc tính mà thôi. Mà Thiên châu sư có Không Gian thuộc tính cơ hồ cũng không bao giờ lựa chọn trở thành Ngưng hình sư."
Thoáng tạm dừng một chút, Hô Duyên Ngạo Bác tiếp tục nói: "Ta có thể nói cho các ngươi một bí mật. Cấp bậc của Ngưng hình sư chúng ta phân chia là dựa theo tỉ lệ ngưng hình thành công và phẩm chất quyển trục ngưng hình để tiến hành đánh giá . Ngưng hình sư cấp thấp nhất, quyển trục ngưng hình xác xuất thành công không đến một phần ngàn, cũng chính bởi vì vậy, mới ít có người nguyện ý học ngành này. Cho dù là quyển trục ngưng hình do Ngưng hình sư cấp đại sư như ta chế tạo ra, tỉ lệ ngưng hình thành công cũng chỉ có một phần trăm mà thôi. Đây đã là cực hạn của ta. Chỉ có Ngưng hình sư xuất thân từ Thiên châu sư, mới có khả năng trở thành cấp tông sư cường đại thậm chí là Ngưng hình sư thần sư cấp. Đây cũng là giấc mộng lớn nhất trong cuộc đời của ta. Giấc mộng này ta làm không được, nhưng ta có đủ lý luận tri thức, ta hy vọng tương lai đệ tử của ta có thể thay ta hoàn thành nguyện vọng này."
Chu Duy Thanh nghi hoặc bíu: "Ngươi không phải là muốn thu ta làm đồ đệ đấy chứ?"
Hô Duyên Ngạo Bác sắc mặt có chút xấu hổ, "Chúng ta Ngưng hình sư cùng các chức nghiệp khác không giống nhau. Chức nghiệp khác đều là đệ tử tìm sư phó (sư phụ), chúng ta lại là sư phó đi tìm đệ tử. Thiên châu sư có Không gian thuộc tính cực kì hiếm thấy . Bộ dáng các ngươi cũng có vẻ không phải là người có tiền, thẳng thắn mà nói, Thiên châu sư có Không gian thuộc tính không có tiền lại càng hiếm thấy. Tiểu huynh đệ, chỉ cần ngươi bái ta làm sư phụ, truyền thừa y bát của ta. Ngưng hình quyển trục lúc nào cũng có thể thương lượng. Chẳng những không cần năm mươi vạn kim tệ, mười lăm vạn ta liền có thể bán cho các ngươi, các ngươi không phải vừa nói còn có mười lăm vạn kim tệ hay sao?"
Thượng Quan Băng Nhi buông tay Chu Duy Thanh ra, lâm vào trầm tư. Lời nói của Hô Duyên Ngạo Bác thực sự khiến nàng rất là động tâm, phải biết rằng, tại cả Thiên Cung đế quốc cũng không có một vị Ngưng hình sư nào. Mà Hô Duyên Ngạo Bác tuy rằng tham tiền, keo kiệt, nhưng trong lĩnh vực Ngưng hình sư này, là một tồn tại đầy quyền uy. Cả Phỉ Lệ đế quốc Ngưng hình sư có thể so sánh với lão cũng chỉ có vài người. Nếu Chu Duy Thanh cùng hắn học tập chế tác quyển trục ngưng hình, đối với sự phát triển Thiên Cung đế quốc trong tương lai có thể nói có vô tận chỗ tốt.
"Mặc kệ." Chu Duy Thanh không chút do dự cự tuyệt Hô Duyên Ngạo Bác. Hắn khi nãy nghẹn một bụng tức khí, đối mặt với Hô Duyên Ngạo Bác tiền cứ hậu cung (trước ngạo mạn sau cung kính) trong lòng mừng rỡ, như thế nào lại dễ dàng đáp ứng hắn.
Hô Duyên Ngạo Bác hô hấp dồn dập vài phần, "Tiểu tử, A, không, tiểu huynh đệ, ngươi có biết trở thành Ngưng hình sư nghĩa là cỡ nào giàu có không? Tuy rằng chúng ta phải hy sinh thời gian tu luyện để chế tác quyển trục ngưng hình, nhưng đổi lại, chúng ta lại đạt được sự giàu có và tôn kính a. Như vậy đi, quyển trục Bá vương cung kia coi như ta nửa bán nửa cho,tặng cho ngươi, mười vạn kim tệ, thế nào?"
Chu Duy Thanh hừ một tiếng, "Ta còn chưa có nghe nói qua sư phó đưa cho đồ đệ lễ gặp mặt lại còn đòi tiền . Ngươi quả nhiên là vắt cổ chày ra nước a! Có sư phó như ngươi vậy, ta có thể sống khá giả được sao? Ta không làm."
Mới vừa rồi Hô Duyên Ngạo Bác còn vẻ mặt ngạo nghễ không ngừng tăng giá, lúc này lại bị Chu Duy Thanh gậy ông đập lưng ông, thật đúng là gió mây xoay chuyển.
Phong Vũ ở một bên vui cười hớn hở đứng xem, ngày thường hắn chỉ thấy người khác nhăn nhó trước mặt Hô Duyên Ngạo Bác, hôm nay lại là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt béo múp nhăn nhó khó coi của hắn.
Hô Duyên Ngạo Bác bóp chặt tay, vẻ mặt đau lòng, "Được rồi, được rồi. Chỉ cần ngươi đáp ứng làm đệ tử của ta, quyển trục Bá vương cung này ta sẽ tặng cho ngươi."
Chu Duy Thanh là kẻ khôn khéo thế nào, vừa liếc đã thấy như thế này vẫn còn chưa là gì, vẫn chưa tới ranh giới cuối cùng của Hô Duyên Ngạo Bác.Vẻ mặt mới vừa rồi khi Hô Duyên Ngạo Bác giảm giá còn bừng bừng phẫn nộ, giờ đã tan thành mây khói. Vẻ mặt hàm hậu thành khẩn, "Tiền bối, thật cám ơn ý tốt của ngài. Nhưng mà, Thiên châu sư tu luyện hao tổn của cải thực rất lớn, ta cùng vị hôn thê của ta đều xuất thân từ bình dân gia đình. Hơn nữa là đến từ Thiên Cung đế quốc. Ngài cũng biết, Thiên Cung đế quốc chúng ta không có nhiều tài lực, căn bản không có khả năng chống đỡ chúng ta tu luyện, lần này lão bà của ta mang đến mười lăm vạn kim tệ chính là toàn bộ hỗ trợ tu luyện tương lai mà Thiên Cung đế quốc cấp cho chúng ta . Thật sự là như muối bỏ biển a! Ta cùng ngài ở đây học tập chế tác quyển trục ngưng hình thì không lo, nhưng là, chúng ta tu luyện cũng sẽ bị chậm trễ . Ngưng hình sư cũng không phải dễ dàng học tập như vậy. Muốn có thể kiếm được tiền cũng không phải một chốc có thể hoàn thành . Không biết đến khi nào mới có thể có tiền tiến hành Thể châu ngưng hình, Ý châu thác ấn. Chúng ta lúc trước cũng đã quyết định gia nhập Phỉ Lệ đế quốc Thác ấn cung . Cho nên, ý tốt của ngài ta thực sự chỉ có thể tâm lĩnh. Ai, thật sự là hữu duyên vô phận, hữu duyên vô phận a!"
Thượng Quan Băng Nhi khi nghe đến Hô Duyên Ngạo Bác muốn đưa miễn phí Bá vương cung cho Chu Duy Thanh đã trợn mắt há mồm . Lúc này mới chỉ có một lúc sau! Đã trong nháy mắt khẩn trương hẳn lên. Nghe mấy lời phía sau này của Chu Duy Thanh, nàng tuy rằng trong lòng thầm hận tên gia hỏa này chiếm tiện nghi của mình, lại thần kỳ không có phản bác hắn. Bởi vì nàng thập phần rõ ràng, mỗi khi Chu Tiểu Bàn trên mặt toát ra vẻ thành khẩn hàm hậu như thế, cũng chính là lúc hắn đáng khinh, vô sỉ, giả dối nhất.
"Không được, tuyệt đối không thể gia nhập Thác ấn cung. Ngươi có biết hay không, gia nhập Thác ấn cung là tương đương với bán mình cho Phỉ Lệ đế quốc đấy?" Hô Duyên Ngạo Bác vừa nghe đã gấp gáp hẳn lên.
Chu Duy Thanh vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Cũng thật sự là không có biện pháp a! Bán mình thì đành bán mình chứ sao. Ta nghe nói Ý châu thác ấn hao phí càng hao tốn hơn ngưng hình nữa, chúng ta hai người làm sao có thể thừa nhận đây. Ta nghĩ, chỉ cần chúng ta tại thác ấn cung biểu hiện xuất sắc, thác ấn cung liền nguyện ý bỏ tiền giúp chúng ta mua quyển trục ngưng hình. Đúng thế không, lão bà?"
Gia hỏa này quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Băng Nhi, đưa lưng về Hô Duyên Ngạo Bác hướng nàng kín đáo chớp chớp mắt.
Thượng Quan Băng Nhi tuy rằng bị hắn ngoài miệng chiếm tiện nghi, nhưng tại đây thời điểm này nàng cũng không có biện pháp! Trừng mắt với hắn, ngoài miệng lại "Ừm" một tiếng.
Chu Duy Thanh lại nhìn về phía Hô Duyên Ngạo Bác, "Tiền bối, chúng ta cũng không quấy rầy ngài nữa. Quyển trục Bá vương cung kia hay là ngài bán cho người khác đi. Chúng ta trước đi Thác ấn cung đã, về sau nói không chừng còn có cơ hội mua quyển trục của ngài." Nói xong, hắn kéo bàn tay nhỏ bé của Thượng Quan Băng Nhi hướng ra phía ngoài bước đi.
Lúc này Chu Duy Thanh mở cờ trong bụng! Nhìn vẻ mặt khó xử của Hô Duyên Ngạo Bác, có cục tức nào cũng đã quăng lại cho lão. Huống chi lại còn chiếm được tiện nghi của Thượng Quan Băng Nhi, sờ soạng bàn tay nhỏ bé, rất hoàn mỹ. ()
"Chớ vội,đừng đi,đừng đi. Để ta suy nghĩ chút nữa, các ngươi từ từ để ta cẩn thận nghĩ lại đã." Hô Duyên Ngạo Bác miệng thì nói chân thì luống cuống đi qua đi lại.