Thiên Cơ Điện

Chương 134: Nhân Duyên 1



Ninh Dạ từng có rất nhiều suy đoán về chuyện ai là người bán đứng Thiên Cơ môn.  

Y từng đoán là đại sư huynh Triệu Long Quang, vì ngoài Thanh Lâm, Tân Tiểu Diệp ra, hắn là người duy nhất trong số các sư huynh đệ biết chuyện Thiên Cơ điện. Nhưng ngẫm lại thì dường như đối phương không biết Thiên Cơ điện nằm trên người Bạch Vũ, nhưng không loại trừ khả năng này.  

Còn nghi ngờ lục sư huynh Phong Bất Đình, không chỉ vì Phong Bất Đình vốn là con nhà giàu, có nhiều mối quan hệ, mà còn vì hắn là người phụ trách bảo vệ đại trận thủ hộ sơn môn.  

Cũng nghi ngờ ngũ sư tỷ Sơn Nhu, dù sao Sơn Nhu cũng hơi đố kỵ vì y được Tân Nhiễm Tử chiều chuộng.  

Nhưng chỉ không ngờ nổi lại là thất sư huynh Doãn Thiên Chiếu.  

Số lần y tiếp xúc với Doãn Thiên Chiếu không nhiều, cũng không hiểu rõ tính cách của hắn, nhưng trong ấn tượng của y, thất sư huynh là người kín tiếng ít nói, không thích nhiều lời, quanh năm khổ tu.  

Nhưng không ngờ nổi...  

Rốt cuộc Hắc Bạch thần cung cố tình sắp xếp hay là trùng hợp? Ninh Dạ không biết, cũng không muốn biết.  

Y chỉ biết, kẻ phản bội sư môn nhất định phải chết!  

——————————————————  

Thường Vũ Yên rất không vui.  

Vì đã mấy ngày rồi Doãn Thiên Chiếu đã không để ý tới cô.  

Lúc không vui, Thường Vũ Yên sẽ tới tìm Ôn Tâm Dư kể khổ -- Đoạn Trường Nữ tu luyện Tiệt Thiên thuật, giỏi về lý giải ý người, quan trọng nhất là tình trường gian truân, vì vậy có thể chỉ điểm đôi chút cho Thường Vũ Yên, tuy chưa chắc lần nào cũng là những lời mà cô ta thích nghe.  

“Ôn tỷ tỷ, tỷ không biết đấy thôi, Thiên Chiếu đã bế quan hơn một tháng rồi, suốt ngày tu hành Lưỡng Nghi Chân Cương, không buồn để ý tới muội.”  

Trong Toái Trần hiên, Ôn Tâm Dư đang ngồi bên hồ nước cho cá chép gấm ăn. (锦鲤 - cẩm lý - cá chép Nhật hay cá koi, ở đây tạm để cá chép gấm.)  

Linh khí như sợi tơ dẫn dắt lũ cá chép gấm lúc lên cao lúc xuống thấp, không ngừng biến hóa thành đủ thứ hình vẽ.  

Lúc này nghe Thường Vũ Yên kể khổ, Ôn Tâm Dư vung khẽ cánh tay, những con cá chép gấm đã hóa thành một chữ ‘tình’.  

Ôn Tâm Dư đã chỉ vào chữ ‘tình’ kia nói: “Một chữ tình hai hàng lệ, nhật nguyệt song toàn mới là tình. Nếu tình không cô đơn, sao biết quý trọng? Người quá thâm tình khó tránh được chuyện bị tình làm thương tổn, chẳng bằng gửi tình nơi sơn thủy, thanh lọc bản thân, độc lập mới là yên tĩnh.”  

Thường Vũ Yên tức giận đẩy cô nàng: “Ai da, tỷ tỷ, tỷ đừng nói mấy thứ này với muội. Muội biết tình trường của tỷ gập gềnh, nhưng muội và Thiên Chiếu là thật lòng mà.”  

Ôn Tâm Dư không nhìn cô: “Nếu muội biết hắn thật lòng đợi muội, vậy cần gì tới chỗ ta khóc lóc, cứ hiểu hắn đang có khó khăn là được.”  

Lời nói này của cô nàng rất qua loa, chứng tỏ rất không thích Thường Vũ Yên như vậy nhưng cũng rất bất đắc dĩ.  

Đừng nhìn Thường Xá chỉ là nhị đệ tử của Tây Phong Tử, hơn nữa còn là người vô dụng nhất, chính vì hắn vô dụng nên thân phận lại càng cao -- Loại đại nhân vật đại năng như Tây Phong Tử sao lại vô duyên vô cớ thu nhận một đệ tử kém cỏi cả đời không hy vọng đạt tới cảnh giới Vạn Pháp?  

Hắn là cháu ruột của Tây Phong Tử.  

Tây Phong Tử cả đời không lập gia đình, dưới gối không con, chỉ có một đứa cháu trai là Thường Xá. Chính vì thế Thường Vũ Yên cũng là chắt nữ duy nhất của lão ta, Tây Phong Tử cũng rất ưa thích Thường Vũ Yên.