“Vì nó, ngươi sẵn sàng phản bội Ma môn. Ngay cả ta cũng rất muốn biết trong bí điển ma đạo có lợi ích gì, nhưng đáng tiếc, đạo này không phải đạo của ta.”
Nói xong y ném Nam Minh Tập vào tay Công Tôn Điệp: “Ta sẽ không bắt ngươi làm nô tỳ, đi theo ta, ngươi vẫn tự do. Không tin thì... Thiên Cơ.”
Thiên Cơ đã nhô ra, nhảy lên vai Ninh Dạ cười bỉ ổi nói: “Chủ nhân tốt lắm, trước đây hắn đã hứa với ta, chỉ cần ta nghe lời, hắn sẽ không giết ta, còn giúp ta tăng cường. Hắn dạy ta rất nhiều thứ, đương nhiên ta cũng giúp hắn làm rất nhiều chuyện. Chỉ tiếc là hắn còn chưa thực hiện lời hứa cho ta thân thể.”
Ninh Dạ gõ đầu Thiên Cơ: “Bảo ngươi nói vài lời hay ho giúp ta, có bảo ngươi chui ra tỏ ý bất mãn.”
Thiên Cơ ôm đầu: “Đúng mà, ngươi bảo sẽ tìm một thân thể cho ta.”
“Đợi ta đổi gương mặt xong rồi nói, thân thể của ngươi cần thời cơ ngoài sáng, thời cơ chưa tới thì không làm được.”
“Ừ.” Thiên Cơ nhảy sang một bên, lại hờn dỗi.
Tuy biểu hiện của nó có vẻ chẳng ra sao nhưng bản thân nó đã là chứng cứ tốt nhất.
Công Tôn Điệp nhìn Thiên Cơ: “Quái vật? Ngươi nhịn được giữ quái vật lại cơ à, định lực của ngươi tốt thật.”
“Ta cũng có thể giữ ngươi lại. Ngươi có chuyện ngươi muốn làm, ta cũng có chuyện ta muốn làm. Chúng ta liên thủ có thể làm được rất nhiều chuyện.”
“Nhưng về tổng thể vẫn phải nghe lời ngươi?”
“Đương nhiên.”
“Vậy được, ta đồng ý.” Công Tôn Điệp lập tức nói: “Có thể thả ta được chưa?”
Ninh Dạ lại lắc đầu: “Ngươi lại nói dối, chỉ cần ta thả ngươi ra, ngươi sẽ chạy ngay lập tức.”
“Ngươi nói linh tinh!” Công Tôn Điệp cả giận nói, nhưng lập tức phản ứng lại: “Tiệt Thiên thuật?”
Ninh Dạ cũng ngạc nhiên: “Sao ngươi lại biết Tiệt Thiên thuật?”
“Vớ vẩn, làm sao ta lại không biết, Ma môn ta cũng có...” Cô còn chưa nói dứt lời đã nuốt luôn nửa đoạn sau.
Nhưng Ninh Dạ đã hiểu: “Ma môn các ngươi cũng có Tiệt Thiên thuật?”
“Hừ! Nói đúng hơn là một mảnh vỡ Thiên Cơ điện. Mảnh vỡ kia vẫn bảo lưu được cơ chế vận hành nhất định, vì vậy Ma môn ta có thể khiến nó phát huy tác dụng.” Công Tôn Điệp ngạo nghễ trả lời.
Hóa ra là vậy.
Ninh Dạ đột nhiên hiểu ra: “Hóa ra Ma Tâm trì của Ma môn chính là mảnh vỡ của Tẩy Tâm trì.”
Trong Ma môn có nhiều bảo vật kỳ quái, trong đó có một món tên là Ma Tâm trì, nghe nói bất luận đối thủ ra sao, chỉ cần đặt vào Ma Tâm trì là ngoan ngoãn khai báo.
Tiệt Thiên thuật ứng đối với Tẩy Tâm trì, mà công dụng lớn nhất của Tẩy Tâm trì chính là ảnh hưởng tới nhân tâm nhân tính, có thể nói là năng lực khác biệt nhưng công hiệu tương tự Ma Tâm trì, nhưng cường đại hơn hẳn Ma Tâm trì.
Vốn dĩ Ninh Dạ còn tưởng Ma Tâm trì là bảo vật do Ma môn tự mình sáng tạo ra, bây giờ mới ý thức được, hóa ra bọn họ phá giải mảnh vỡ Thiên Cơ điện, trực tiếp phát huy tác dụng của nó.
Nếu thế... Ninh Dạ ý thức được, Ma môn có thể làm được, có lẽ rất nhiều tiên môn khác cũng có thể làm được, e là có rất nhiều mảnh vỡ không tồn tại dưới hình thức mảnh vỡ.
Ninh Dạ đã nói: “Phần Tiệt Thiên thuật kia chắc là một trong Tam Đại Bí Điển của Ma môn, là nòng cốt của Luyện Tâm ma công phải không?”
Công Tôn Điệp không ngờ mình chỉ buột miệng nói một câu thôi mà Ninh Dạ đoán được nhiều như vậy, ngây ra một thời gian ngắn rồi cười nói: “Ngươi thật lợi hại, nói chuyện với người thông minh đúng là đỡ tốn sức.”
“Đừng nói linh tinh, thứ ngươi trộm đi có phải Luyện Tâm ma điển không?”
“Xin lỗi vì làm ngươi thất vọng. Đây là Hóa Ảnh ma điển.” Nhân lúc chưa bị Thực Linh tán hóa giải tất cả công lực, Công Tôn Điệp dùng chút lực lượng cuối cùng sờ lên Nam Minh Tập, chỉ thấy quyển sách đột nhiên biến đổi, hóa thành một quyển bí điển màu đen viền vàng, trên quyển sách là một bóng đen mông lung, có cảm giác mênh mông và trống vắng vô tận.