Ninh Dạ hừ một tiếng: “Tặng không cho ta thứ quý giá như vậy. Lạc chấp sự, ngươi trở nên hào phóng từ bao giờ thế? Hay là còn ý đồ gì khác?”
Lạc Cầu Chân không ngờ Ninh Dạ lại nói như vậy, không khỏi sửng sốt: “Ninh tuần tra viên nói vậy là có ý gì?”
Ninh Dạ đã trả lời: “Ngươi vẫn đang nghi ngờ thân phận của ta, muốn dùng việc khôi phục dung mạo của ta để xác nhận, đúng không?”
Lạc Cầu Chân không ngờ Ninh Dạ lại nói toạc ra như vậy, còn đang định nói gì đó thì Ninh Dạ đã quay người lại, tiếp tục lên tiếng: “Lạc chấp sự làm việc theo chức trách, có nghi ngờ Ninh Dạ cũng là bình thường. Đối với Ninh Dạ thì Tạo Hóa thủy cũng cực kỳ quan trọng, khôi phục dung mạo là chuyện cầu còn chẳng được. Nhưng tài nguyên của ta đều dùng vào việc tu hành, không có nhiều tiền của để mua Tạo Hóa thủy. Xét thấy động cơ của Lạc chấp sự không ngay thẳng, nếu ngươi đã đưa Tạo Hóa thủy tới, ta cũng vui lòng nhận lấy, nhưng sẽ không nói cám ơn ngươi. Lạc chấp sự có chấp nhận không?”
Lạc Cầu Chân nghe vậy trợn tròn hai mắt.
Cuối cùng hắn cũng hiểu ý của Ninh Dạ.
Rõ ràng y đang nói: ta muốn Tạo Hóa thủy, nhưng nếu ngươi cho ta, ta sẽ tuyệt đối không nợ ngươi chút ân tình nào. Coi như ngươi tặng không lợi ích cho ta, nhưng ta sẽ không hòa hảo gì với ngươi.
Nếu ngươi đồng ý chuyện này thì cứ làm, không muốn thì đừng làm.
Sau khi hiểu ý Ninh Dạ, Lạc Cầu Chân cũng giận quá hóa cười: “Thủ đoạn của Ninh tuần tra viên thật ghê gớm, ngươi đã nói vậy, nếu ta còn cố tình đưa Tạo Hóa thủy tới chẳng phải thành Lạc Cầu Chân ta không thức tời, nhất quyết dán mặt nóng lên cái mông lạnh của ngài à?”
“Đây là ngươi nói nhé.” Ninh Dạ không buồn phủ nhận.
Được lắm.
Ngươi thể hiện như vậy chính là định dùng phép khích tướng ép ta không còn mặt mũi nào chủ động giúp ngươi khôi phục dung mạo đúng không? Bằng không nếu chuyện này lan truyền, trong tình huống đã biết Ninh Dạ sẽ không cảm ơn còn cố vẫy đuôi đưa Tạo Hóa thủy, chẳng khác nào Lạc Cầu Chân tự nhận mình thấp hèn.
Theo Lạc Cầu Chân, Ninh Dạ cố ý khích mình, định dùng cách này làm mình mất mặt, bỏ qua ý định khôi phục dung mạo của y.
Nhưng y càng như vậy, ngược lại Lạc Cầu Chân càng nhận định Ninh Dạ có vấn đề.
Tốt lắm!
Lạc Cầu Chân đã chắp tay nói: “Nếu thế, Cầu Chân không mong Ninh tuần tra viên cảm kích. Coi như Cầu Chân xin lỗi vì hành động lúc trước của bản thân.”
Ninh Dạ ung dung đáp lời: “Ta sẽ nhận quà tạ tội, chuyện bằng hữu thì miễn đi.”
“Không vấn đề!” Lạc Cầu Chân cũng nổi giận.
Đang định đi khỏi, Ninh Dạ đột nhiên nói: “Đúng rồi, còn một chuyện.”
“Ninh tuần tra viên còn chuyện gì?” Lạc Cầu Chân hỏi.
“Mấy hôm nữa ta sẽ đi xa một chuyến, thời gian chắc khoảng một tháng. Nếu Lạc chấp sự không thể đưa Tạo Hóa thủy tới trước lúc đó, e là phải đợi tới sau khi ta trở về. Ta báo trước cho Lạc chấp sự, tránh cho đến lúc đó Lạc chấp sự lại nghĩ rằng ta bỏ trốn.”
Nghe Ninh Dạ nói mình định ra ngoài, Lạc Cầu Chân cũng kinh ngạc: “Ngươi định đi đâu?”
“Ta là tuần tra viên của Huyền Sách phủ, bây giờ đã lên tới Tàng Tượng tầng tám, đỉnh phong đã sắp đến, đương nhiên phải ra ngoài du lịch một phen, vừa là thực hiện chức trách của tuần tra viên, vừa là tìm kiếm cơ duyên để ngày sau xung kích lên Hoa Luân. Chấp sự có vừa lòng với câu trả lời này không?”
Đúng là lý do quá hoàn hảo.
“Bao giờ khởi hành?” Lạc Cầu Chân hỏi.
“Nửa tháng sau.”
Y ở trong Hòe Âm sơn nửa tháng, trong nửa tháng này y trải qua nhiều trận chém giết nhất từ khi bước vào Hắc Bạch thần cung tới nay.
Mỗi ngày đều chiến đấu, săn yêu, săn ma, săn tất cả những thứ có thể săn được, cũng vận dụng tất cả các thủ đoạn có thể vận dụng.
Trong Hòe Âm sơn không ai làm bạn với y, chỉ có mình Ninh Dạ cất bước, như con sói cô độc tận tình phóng thích sát ý, hận ý của bản thân, cũng giải phóng tất cả mọi thủ đoạn của mình.
Trận đạo, cơ quan, phù lục, mặt sáng, mặt tối, không thủ đoạn nào là không dùng đến. Chỉ trong vòng nửa tháng mà số yêu ma chết dưới tay y đã lên tới hàng trăm, trong Tu Di ốc chất đống đủ loại vật liệu, thậm chí không thiếu tài nguyên cảnh giới Hoa Luân.