“Đừng vội, xem động tĩnh của bọn chúng đã.” Nhạc Tâm Thiện vẫn trầm tĩnh như trước.
Chỉ có điều trong lòng Chấp Tử Chi Thủ bỗng có cảm giác kinh hãi.
Thật thú vị, còn chưa biết trong lòng Nguyên Mục Dã có nảy sinh cảnh giác hay không, sao bản thân lại thấy bất an?
Nhưng cảm giác bất an này không mãnh liệt, hiển nhiên chuyện này không nguy hiểm tới tính mạng, rất có thể là một loại phiền phức nào đó.
Phiền phức ra sao? Nhạc Tâm Thiện không biết.
Hắn thân là Chấp Tử Chi Thủ, khống chế vận mệnh của kẻ khác nhưng lại không khống chế được vận mệnh của bản thân.
Cũng may thời gian này không lâu, đang lúc nghi ngờ thì người của Mộc Khôi tông đã lại hành động, lao thẳng về phía phế tích.
Thấy tình cảnh này, Nhạc Tâm Thiện nói: “Bọn chúng tới rồi, có thể bắt đầu phá trận.”
Doãn Thiên Chiếu ở bên dưới nhận được tin, giả bộ cuối cùng cũng tìm ra sơ hở, mở Tinh Diễn Thần Cơ trận, đã đi vào cùng đám người Hà Nguyên Thánh nhưng vẫn để lại bóng người cho Mộc Khôi tông nhìn thấy.
Chứng kiến cảnh tượng này, tất cả các tu sĩ hoan hô rồi lao nhao chạy về phía đại trận.
Lúc này, rốt cuộc Mộc Khôi tông cũng tới, tất cả đều được tính toán chính xác khiến các tu sĩ bên dưới kinh hãi - Mộc Khôi tông đã tới, bọn họ không còn cơ hội.
Theo tác phong từ xưa tới nay của Mộc Khôi tông, chắc chắn bọn họ sẽ đuổi hết tu sĩ đi. Nhưng lần này Mộc Khôi tông không làm như vậy, ngược lại một tu sĩ lớn tiếng nói: “Lần này bảo vật xuất thế là do trời ban cho, tất cả mọi người đều có thể vào trong tìm kiếm bảo bối, nếu có thu hoạch gì thì tự sở hữu!”
Nghe hắn nói câu này, mọi người lên tiếng hoan hô rồi chạy thẳng vào trong trận.
Thấy tình cảnh này, búp bê vải kia cười lạnh đầy âm hiểm, phát ra giọng nói âm u trầm trầm: “Một đám không tự biết lấy mình!”
Bước vào trong trận, mọi người chỉ thấy không ngờ trước mặt lại là một khoảng không hư vô hai màu trắng đen, như bước vào một không gian khác.
Thế này là sao?
Các tu sĩ ngạc nhiên.
“Hình như đây là...” Có người cúi đầu nhìn xuống dưới chỉ thấy dưới chỗ đặt chân đang biến hóa, tạo thành từng ô vuông trắng đen xen kẽ.
“Hắc Bạch kỳ trận! Là Hắc Bạch kỳ trận!” Có tu sĩ tinh thông trận pháp đã nhận ra, buột miệng kêu lên.
Sao lại như vậy?
Các tu sĩ hoảng hốt, chẳng phải người của Hắc Bạch thần cung vừa mới vào thôi à? Sao lại bố trí đại trận như vậy?
Đang lúc đám người kinh ngạc, chỉ thấy người của Mộc Khôi tông đã lao thẳng từ đằng sau vào.
Sau khi đi vào, Nguyên Mục Dã nhìn xung quanh một chút rồi, ‘hừ’ một tiếng nói: “Hắc Bạch kỳ trận, quả nhiên! Nhạc Tâm Thiện, ra đây cho ta!”
Một tràng cười ha hả vang lên từ trên trời: “Nguyên Mục Dã, hoan nghênh bước vào Hắc Bạch Thiên Địa của ta.”
Theo tiếng cười đó, thân hình đám người Nhạc Tâm Thiện, Long Đằng Hổ, Công Tôn Điệp rốt cuộc cũng hiện lên.
Ánh mắt búp bê vải đảo qua, giọng nói lạnh lùng như băng giá: “Chấp Tử Chi Thủ Nhạc Tâm Thiện, Ngũ Dương Công Tử Công Tôn Dạ, Cực Quyền Long Đằng Hổ, Quỷ Hỏa Thần Quân Giang Trường Hà, Liệt Dương Kiếm Quân Minh Tứ Dã, Huyết Sát Nhân Đồ Quy Thiên Sầu, ha ha, một vị Thiên Cương, năm đại Nhân Ma, đúng là phô trương, nhưng chỉ vài người như vậy chưa chắc đã làm gì được ta.”
“Vậy thì thêm lão hủ nữa!” Lại một giọng nói từ xa truyền lại, ngay tiếp theo đó có một người xuất hiện, dáng vẻ như nữ tử, ngồi trên đài sen, sau lưng sinh ra vô số cánh tay, chẳng khác nào Thiên Thủ Quan Âm.
Rốt cuộc Nguyên Mục Dã cũng biến sắc: “Thiên Thủ Lão Tổ?”
Người này chính là sư phụ của Cầm Công Tử - Dương Tử Thu, Thiên Thủ Lão Tổ. Đừng nhìn dáng vẻ như con gái, thực chất hắn là nam tử, chỉ có điều trời sinh đã có dáng vẻ mỹ miều, còn xinh đẹp hơn nữ giới.
Thiên Thủ Lão Tổ đã cười nói: “Nguyên Mục Dã, có hai người chúng ta ở đây, ngươi tuyệt đối không có đường thắng, còn chưa nói tới nơi này đã được bố trí Hắc Bạch kỳ trận. Các ngươi biết điều thì lập tức đầu hàng, để đại điện chủ gieo Chấp Tử chi chú cho các ngươi, nghe theo lệnh chúng ta, như vậy mới còn đường sống sót.”
Nguyên Mục Dã cười ha hả: “lão Thiên Thủ, cái thứ đáng chết nam không ra nam nữ không ra nữ như ngươi cũng xứng tự xưng là lão hủ à?”
Câu mắng này rất ác độc, Thiên Thủ Lão Tổ biến sắc: “Nếu thế, đành phải tiễn các ngươi lên đường thôi.”
Sau khi hắn lên tiếng, cả ngàn cánh tay sau lưng cùng lay động, chỉ thấy mỗi cánh tay đã nắm một bảo vật, hoặc kim luân, hoặc ngân toa, hoặc bảo cầm, hoặc ngọc trạc, đủ loại bảo khí lấp lánh tỏa sáng khắp bốn phương, pháp lực vô biên, đánh xuống ầm ầm, cứ như cả bầu trời cũng sụp đổ.
“Đừng vội, xem động tĩnh của bọn chúng đã.” Nhạc Tâm Thiện vẫn trầm tĩnh như trước.
Chỉ có điều trong lòng Chấp Tử Chi Thủ bỗng có cảm giác kinh hãi.
Thật thú vị, còn chưa biết trong lòng Nguyên Mục Dã có nảy sinh cảnh giác hay không, sao bản thân lại thấy bất an?
Nhưng cảm giác bất an này không mãnh liệt, hiển nhiên chuyện này không nguy hiểm tới tính mạng, rất có thể là một loại phiền phức nào đó.
Phiền phức ra sao? Nhạc Tâm Thiện không biết.
Hắn thân là Chấp Tử Chi Thủ, khống chế vận mệnh của kẻ khác nhưng lại không khống chế được vận mệnh của bản thân.
Cũng may thời gian này không lâu, đang lúc nghi ngờ thì người của Mộc Khôi tông đã lại hành động, lao thẳng về phía phế tích.
Thấy tình cảnh này, Nhạc Tâm Thiện nói: “Bọn chúng tới rồi, có thể bắt đầu phá trận.”
Doãn Thiên Chiếu ở bên dưới nhận được tin, giả bộ cuối cùng cũng tìm ra sơ hở, mở Tinh Diễn Thần Cơ trận, đã đi vào cùng đám người Hà Nguyên Thánh nhưng vẫn để lại bóng người cho Mộc Khôi tông nhìn thấy.
Chứng kiến cảnh tượng này, tất cả các tu sĩ hoan hô rồi lao nhao chạy về phía đại trận.
Lúc này, rốt cuộc Mộc Khôi tông cũng tới, tất cả đều được tính toán chính xác khiến các tu sĩ bên dưới kinh hãi - Mộc Khôi tông đã tới, bọn họ không còn cơ hội.
Theo tác phong từ xưa tới nay của Mộc Khôi tông, chắc chắn bọn họ sẽ đuổi hết tu sĩ đi. Nhưng lần này Mộc Khôi tông không làm như vậy, ngược lại một tu sĩ lớn tiếng nói: “Lần này bảo vật xuất thế là do trời ban cho, tất cả mọi người đều có thể vào trong tìm kiếm bảo bối, nếu có thu hoạch gì thì tự sở hữu!”
Nghe hắn nói câu này, mọi người lên tiếng hoan hô rồi chạy thẳng vào trong trận.
Thấy tình cảnh này, búp bê vải kia cười lạnh đầy âm hiểm, phát ra giọng nói âm u trầm trầm: “Một đám không tự biết lấy mình!”
Bước vào trong trận, mọi người chỉ thấy không ngờ trước mặt lại là một khoảng không hư vô hai màu trắng đen, như bước vào một không gian khác.
Thế này là sao?
Các tu sĩ ngạc nhiên.
“Hình như đây là...” Có người cúi đầu nhìn xuống dưới chỉ thấy dưới chỗ đặt chân đang biến hóa, tạo thành từng ô vuông trắng đen xen kẽ.
“Hắc Bạch kỳ trận! Là Hắc Bạch kỳ trận!” Có tu sĩ tinh thông trận pháp đã nhận ra, buột miệng kêu lên.
Sao lại như vậy?
Các tu sĩ hoảng hốt, chẳng phải người của Hắc Bạch thần cung vừa mới vào thôi à? Sao lại bố trí đại trận như vậy?
Đang lúc đám người kinh ngạc, chỉ thấy người của Mộc Khôi tông đã lao thẳng từ đằng sau vào.
Sau khi đi vào, Nguyên Mục Dã nhìn xung quanh một chút rồi, ‘hừ’ một tiếng nói: “Hắc Bạch kỳ trận, quả nhiên! Nhạc Tâm Thiện, ra đây cho ta!”
Một tràng cười ha hả vang lên từ trên trời: “Nguyên Mục Dã, hoan nghênh bước vào Hắc Bạch Thiên Địa của ta.”
Theo tiếng cười đó, thân hình đám người Nhạc Tâm Thiện, Long Đằng Hổ, Công Tôn Điệp rốt cuộc cũng hiện lên.
Thiên Thủ Lão Tổ đã cười nói: “Nguyên Mục Dã, có hai người chúng ta ở đây, ngươi tuyệt đối không có đường thắng, còn chưa nói tới nơi này đã được bố trí Hắc Bạch kỳ trận. Các ngươi biết điều thì lập tức đầu hàng, để đại điện chủ gieo Chấp Tử chi chú cho các ngươi, nghe theo lệnh chúng ta, như vậy mới còn đường sống sót.”
Nguyên Mục Dã cười ha hả: “lão Thiên Thủ, cái thứ đáng chết nam không ra nam nữ không ra nữ như ngươi cũng xứng tự xưng là lão hủ à?”
Câu mắng này rất ác độc, Thiên Thủ Lão Tổ biến sắc: “Nếu thế, đành phải tiễn các ngươi lên đường thôi.”
Sau khi hắn lên tiếng, cả ngàn cánh tay sau lưng cùng lay động, chỉ thấy mỗi cánh tay đã nắm một bảo vật, hoặc kim luân, hoặc ngân toa, hoặc bảo cầm, hoặc ngọc trạc, đủ loại bảo khí lấp lánh tỏa sáng khắp bốn phương, pháp lực vô biên, đánh xuống ầm ầm, cứ như cả bầu trời cũng sụp đổ.