Đây là đặc tính của Chấp Tử thần thông, coi như thiên hạ là bàn cờ, cai quản chúng sinh như quân cờ.
Khiên cơ cấm pháp có thể khống chế các tu sĩ, Chấp Tử thần thông lại cai quản chúng sinh, tính chất hai bên tương đồng, thế nhưng xét theo đặc tính, Khiên Cơ cấm pháp pháp thua hoàn toàn trước Chấp Tử thần thông.
Thời khắc này dưới Chấp Tử thần thông của Nhạc Tâm Thiện, tất cả các tu sĩ đều bị khống chế, ngay cả Mộc Khôi tông và các tu sĩ bị họ khống chế cũng chịu ảnh hưởng nặng nề. Một số tu sĩ bắt đầu không thể tự chủ, bị ảnh hưởng, còn tấn công người bên mình.
Thấy cảnh tượng này đám người Hắc Bạch thần cung còn đang nghĩ xem có cần ra tay tiếp không hay để lại đám tu sĩ này làm quân cờ, Nhạc Tâm Thiện lại hét lớn: “Mau lên! Giết chết toàn bộ, không lưu lại một ai!”
Không ngờ hắn lại chẳng hề tự tin về khả năng khống chế của bản thân!
Trận chiến vừa bắt đầu, Hà Nguyên Thánh và đám người của hắn đã rụt cổ bên cạnh Phá Giới bi.
Hắc Bạch kỳ trận huyền ảo vô biên, hắc tử bạch sinh.
Hơn nữa bên cạnh Phá Giới bi có một khu vực thuần màu trắng, chính là vị trí sinh cơ cố ý để cho bọn Hà Nguyên Thánh, cũng là nơi duy nhất có sinh cơ.
Lúc này bên ngoài đang đại chiến, nơi nào cũng có chiến sự, Hà Nguyên Thánh đứng yên trong khu vực sinh cơ, mặc cho bên ngoài có bao gió tanh mưa máu, nơi này vẫn bình an yên tĩnh.
Hà Nguyên Thánh vui vẻ chứng kiến: “Được đấy, được đấy, đại trận của Hắc Bạch thần cung chúng ta đúng là huyền diệu dị thường, tốt lắm. Này, mấy người các ngươi, còn không mau bới bảo vật ra.”
Vài võ sĩ giáp đen đã tiến tới đào bảo vật.
Đúng lúc này một ông lão đột nhiên lao tới, không rõ hắn hành động thế nào, không ngờ lại trực tiếp tiến vào khu vực sinh cơ, xuất hiện trước mặt Hà Nguyên Thánh, cười hì hì nói: “Giúp tí nhé, ta trốn đây một lúc.”
Hà Nguyên Thánh và Loa Oa Tử cùng kinh ngạc nhìn ông ta.
Làm sao ông ta vào được đây?
Bên trong Hắc Bạch kỳ trận có huyền ảo riêng, tự thành một thế giới riêng, ngay cả dư âm của đòn tấn công cũng không ảnh hưởng tới bên trong, làm sao ông ta vào được?
Một võ sĩ giáp đen gầm lên một tiếng, trong tay đã hiện lên một luồng khí màu đen linh động như rắn, cuốn về phía ông lão.
Ông lão rụt cổ lại: “Đừng đừng đừng, là người mình mà!”
Ông lão vừa nói vừa xua tay, nhắc tới cũng lạ, cột khí như con rắn đen kia bị ông ta vung vài cái, không ngờ lại tự động tiêu tán.
Ánh mắt Loa Oa Tử lạnh đi: “Lui ra, ngươi không phải đối thủ của kẻ này.”
Nói xong đã chắn trước mặt Hà Nguyên Thánh, bảo vệ hắn đằng sau.
Ông lão bất đắc dĩ nói: “Ai da, căng thẳng gì chứ? Đã nói là người của mình mà, ta cũng là người của Hắc Bạch thần cung, chủ nhân của ta là Ôn Tâm Dư.”
Hả? Người hầu của Đoạn Trường Nữ - Ôn Tâm Dư?
Mọi người cùng ngẩng đầu nhìn lên trời.
Ôn Tâm Dư là đệ tử của Nhạc Tâm Thiện, nếu ông lão này thật sự là người hầu của Ôn Tâm Dư, vậy cũng không tiện đuổi hắn ra ngoài.
Cùng lúc đó, tiếng hừ của Nhạc Tâm Thiện đã truyền tới: “Cừu Bất Quân? Sao ngươi lại tới đây?”
Cừu Bất Quân quỳ gối với trời nói: “Tham kiến lão chủ nhân, lão nô phụng lệnh chủ nhân tới đây giải quyết một người.”
Nhạc Tâm Thiện hừ một tiếng, không để ý tới nữa.
Ôn Tâm Dư vốn là nữ nhân biết điều, sẽ không gây phiền toái cho mình, cho nên đệ tử của mình muốn giết ai thì cứ để nó giết là được, Nhạc Tâm Thiện không thèm để ý. Quan trọng nhất là, bây giờ tất cả tâm tư của hắn đều đặt trên người Nguyên Mục Dã, không rảnh quan tâm chuyện khác.
Nhưng hắn nói vậy chẳng khác nào xác nhận thân phận của ông lão, mọi người cũng bình tĩnh lại.
Đúng lúc này lại thấy vài người chạy tới: “Hà thiếu gia, cho chúng ta vào với!”
Hóa ra là đám người Tây Giang.
Hà Nguyên Thánh nhận ra Tây Giang, hắn ngạc nhiên hỏi: “Chẳng phải ngươi là người của Giám Sát đường à? Ta còn nhớ lần đó ta trộm Tứ Phương kính của Giám Sát đường chơi, chính thượng ti của ngươi là Lạc Cầu Chân đã tới lấy lại, hại ta bị cha đánh cho một trận.”
Tây Giang kêu khổ: “Chúng ta phụng lệnh Giám Sát đường, đang có quan trọng, không ngờ lại bị cuốn vào sóng gió nơi này, kính xin Hà thiếu gia giơ cao đánh khẽ.”
Hà Nguyên Thánh đang định không cho, lại thấy có một người bay tới kêu lớn: “Này, Hà Nguyên Thánh, mau cho ta vào.”
Hai mắt Hà Nguyên Thánh sáng lên: “Vãn Ngưng tỷ? Sao lại là tỷ? Mau cho tỷ ấy vào!”
Câu cuối cùng là nói với Loa Oa Tử.
Một khắc sau Trì Vãn Ngưng đã tiến vào khu vực sinh cơ, thậm chí Tây Giang cũng vào theo.
Trì Vãn Ngưng vẫn giữ trang phục nông thôn, chỉ có dung nhan đã trở về nguyên bản, cô vén một lọn tóc, dáng vẻ yêu kiều: “Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, không ngờ chỉ tới chơi chút thôi mà bị cuốn vào phiền toái lớn tới vậy. May là có đệ đệ ở đây.”
Nói xong đã đánh mắt với Hà Nguyên Thánh.
Đây là đặc tính của Chấp Tử thần thông, coi như thiên hạ là bàn cờ, cai quản chúng sinh như quân cờ.
Khiên cơ cấm pháp có thể khống chế các tu sĩ, Chấp Tử thần thông lại cai quản chúng sinh, tính chất hai bên tương đồng, thế nhưng xét theo đặc tính, Khiên Cơ cấm pháp pháp thua hoàn toàn trước Chấp Tử thần thông.
Thời khắc này dưới Chấp Tử thần thông của Nhạc Tâm Thiện, tất cả các tu sĩ đều bị khống chế, ngay cả Mộc Khôi tông và các tu sĩ bị họ khống chế cũng chịu ảnh hưởng nặng nề. Một số tu sĩ bắt đầu không thể tự chủ, bị ảnh hưởng, còn tấn công người bên mình.
Thấy cảnh tượng này đám người Hắc Bạch thần cung còn đang nghĩ xem có cần ra tay tiếp không hay để lại đám tu sĩ này làm quân cờ, Nhạc Tâm Thiện lại hét lớn: “Mau lên! Giết chết toàn bộ, không lưu lại một ai!”
Không ngờ hắn lại chẳng hề tự tin về khả năng khống chế của bản thân!
Trận chiến vừa bắt đầu, Hà Nguyên Thánh và đám người của hắn đã rụt cổ bên cạnh Phá Giới bi.
Hắc Bạch kỳ trận huyền ảo vô biên, hắc tử bạch sinh.
Hơn nữa bên cạnh Phá Giới bi có một khu vực thuần màu trắng, chính là vị trí sinh cơ cố ý để cho bọn Hà Nguyên Thánh, cũng là nơi duy nhất có sinh cơ.
Lúc này bên ngoài đang đại chiến, nơi nào cũng có chiến sự, Hà Nguyên Thánh đứng yên trong khu vực sinh cơ, mặc cho bên ngoài có bao gió tanh mưa máu, nơi này vẫn bình an yên tĩnh.
Hà Nguyên Thánh vui vẻ chứng kiến: “Được đấy, được đấy, đại trận của Hắc Bạch thần cung chúng ta đúng là huyền diệu dị thường, tốt lắm. Này, mấy người các ngươi, còn không mau bới bảo vật ra.”
Vài võ sĩ giáp đen đã tiến tới đào bảo vật.
Đúng lúc này một ông lão đột nhiên lao tới, không rõ hắn hành động thế nào, không ngờ lại trực tiếp tiến vào khu vực sinh cơ, xuất hiện trước mặt Hà Nguyên Thánh, cười hì hì nói: “Giúp tí nhé, ta trốn đây một lúc.”
Hà Nguyên Thánh và Loa Oa Tử cùng kinh ngạc nhìn ông ta.
Làm sao ông ta vào được đây?
Bên trong Hắc Bạch kỳ trận có huyền ảo riêng, tự thành một thế giới riêng, ngay cả dư âm của đòn tấn công cũng không ảnh hưởng tới bên trong, làm sao ông ta vào được?
Một võ sĩ giáp đen gầm lên một tiếng, trong tay đã hiện lên một luồng khí màu đen linh động như rắn, cuốn về phía ông lão.
Ông lão rụt cổ lại: “Đừng đừng đừng, là người mình mà!”
Ông lão vừa nói vừa xua tay, nhắc tới cũng lạ, cột khí như con rắn đen kia bị ông ta vung vài cái, không ngờ lại tự động tiêu tán.
Ánh mắt Loa Oa Tử lạnh đi: “Lui ra, ngươi không phải đối thủ của kẻ này.”
Nói xong đã chắn trước mặt Hà Nguyên Thánh, bảo vệ hắn đằng sau.
Ông lão bất đắc dĩ nói: “Ai da, căng thẳng gì chứ? Đã nói là người của mình mà, ta cũng là người của Hắc Bạch thần cung, chủ nhân của ta là Ôn Tâm Dư.”
Hả? Người hầu của Đoạn Trường Nữ - Ôn Tâm Dư?
Mọi người cùng ngẩng đầu nhìn lên trời.
Ôn Tâm Dư là đệ tử của Nhạc Tâm Thiện, nếu ông lão này thật sự là người hầu của Ôn Tâm Dư, vậy cũng không tiện đuổi hắn ra ngoài.
Cùng lúc đó, tiếng hừ của Nhạc Tâm Thiện đã truyền tới: “Cừu Bất Quân? Sao ngươi lại tới đây?”
Cừu Bất Quân quỳ gối với trời nói: “Tham kiến lão chủ nhân, lão nô phụng lệnh chủ nhân tới đây giải quyết một người.”
Nhạc Tâm Thiện hừ một tiếng, không để ý tới nữa.
Ôn Tâm Dư vốn là nữ nhân biết điều, sẽ không gây phiền toái cho mình, cho nên đệ tử của mình muốn giết ai thì cứ để nó giết là được, Nhạc Tâm Thiện không thèm để ý. Quan trọng nhất là, bây giờ tất cả tâm tư của hắn đều đặt trên người Nguyên Mục Dã, không rảnh quan tâm chuyện khác.
Nhưng hắn nói vậy chẳng khác nào xác nhận thân phận của ông lão, mọi người cũng bình tĩnh lại.
Đúng lúc này lại thấy vài người chạy tới: “Hà thiếu gia, cho chúng ta vào với!”
Hóa ra là đám người Tây Giang.
Câu cuối cùng là nói với Loa Oa Tử.
Một khắc sau Trì Vãn Ngưng đã tiến vào khu vực sinh cơ, thậm chí Tây Giang cũng vào theo.
Trì Vãn Ngưng vẫn giữ trang phục nông thôn, chỉ có dung nhan đã trở về nguyên bản, cô vén một lọn tóc, dáng vẻ yêu kiều: “Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, không ngờ chỉ tới chơi chút thôi mà bị cuốn vào phiền toái lớn tới vậy. May là có đệ đệ ở đây.”