Thiên Cơ Điện

Chương 227: Giang Tiểu Niên luyện được thuốc gì





“Ta cũng được lợi khá nhiều.” Thiên Cơ vui vẻ nói.

Pháp tắc đại đạo của Hóa Ảnh ma điển không chỉ có hiệu quả trực tiếp đối với ảnh độn, hiển nhiên nó còn trợ giúp rất lớn đối với thổ độn của Thiên Cơ, Thiên Cơ không ngờ mình chỉ tùy tiện tham dự một chút thôi mà được lợi ích lớn đến vậy, cũng cực kỳ vui vẻ.

Bây giờ thuật độn thổ của nó, e là cảnh giới Vạn Pháp cũng chẳng làm gì nổi.

Công Tôn Điệp mỉm cười hì hì, hiển nhiên cô rất thỏa mãn với câu trả lời của Ninh Dạ. “Tốt lắm, lần này cám ơn ngươi. À, cho ngươi quyển sách đấy, đằng nào ta cũng không dùng tới.”

Ninh Dạ tiện tay cất cuốn sách vào Tu Di ốc, chẳng buồn để ý tới quyển bí điển Ma môn này.

Y nói: “Đã cho ngươi lợi lộc rồi, ngươi cũng cần làm một chuyện giúp ta.”

Công Tôn Điệp chu miệng: “Biết ngay mà, ngươi làm gì có lòng tốt giúp ta như vậy, nói đi, muốn ta làm gì giúp ngươi?”

Ninh Dạ đã hạ giọng nói ra.

Sau khi nghe kế hoạch của Ninh Dạ, Công Tôn Điệp cũng đờ ra: “Là việc này à? Hóa ra chuyện ở khu vực sông nước Tây hà cũng do ngươi gây ra, ha ha, ngươi quá xấu bụng, còn gây ra chuyện như vậy nữa!”

Công Tôn Điệp vui mừng khôn xiết.

“Ngươi cứ nói có làm hay không đi?”

Con mắt Công Tôn Điệp xoay chuyển: “Cũng thú vị đấy, thế thì ta làm. Nhưng sau khi xong việc ngươi cần giúp ta một chuyện.”

“Ngươi còn chuyện gì nữa?”

“Giúp ta giết một người.” Công Tôn Điệp trả lời gian xảo: “Chúng ta là bằng hữu, phải giúp đỡ lẫn nhau chứ.”

“Bằng hữu? Nếu ngươi tìm ra biện pháp phá giải cấm chế của ta, e rằng sẽ là kẻ địch rồi?”

Công Tôn Điệp lập tức xị mặt: “Ngươi đúng là quá vô vị.”

——————————————

Gần đây Doãn Thiên Chiếu rất phiền muộn.

Khác với Cừu Bất Quân, tuy Doãn Thiên Chiếu cũng ra sức bảo vệ Hà Nguyên Thánh trong trận chiến, nhưng đây vốn là chức trách của hắn. Quan trọng nhất là kế hoạch phế tích Vô Thường tự thất bại, dẫu sao cũng cần có kẻ thế mạng.

Do Tinh Vẫn Thiên Diễn trận là trận pháp của Thiên Cơ môn, vì vậy có người quay mũi giáo về phía Doãn Thiên Chiếu, nói hắn âm thầm giúp đỡ Mộc Khôi tông.

Dù sao lúc trước Tinh Diễn Thần Cơ trận do hắn bố trí, nếu tiện tay bố trí thêm Tinh Vẫn Thiên Diễn trận cũng hoàn toàn hợp lý. Cho dù hắn không phải người bố trí trận này thì cũng khó lòng thoát được tội danh thất trách - Ngươi là người của Thiên Cơ môn, thế nhưng ngươi lại không phát hiện dưới Phá Giới bi còn ẩn giấu một trận pháp? Hơn nữa đây còn là trận pháp của Thiên Cơ môn nhà ngươi! Ai tin?

Gặp phải chuyện này, Doãn Thiên Chiếu cũng có nỗi khổ khó nói.

Tuy hắn là đệ tử của Thiên Cơ môn nhưng lại không tinh thông trận đạo. Tinh Diễn Thần Cơ trận là trực tiếp chuyển đại trận hộ sơn của Thiên Cơ môn đến đây chứ không phải năng lực của bản thân hắn.

Nhưng hắn không thể nói ra mấy lời này, có bị đánh rụng răng cũng phải nuốt vào.

Thế thì cũng thôi, có Nhạc Tâm Thiện và Tây Phong Tử nâng đỡ, dẫu sao cũng không đến mức gặp bất trắc gì.

Vấn đề là Thường Vũ Yên.

Thời gian gần đây Thường Vũ Yên luôn tới tìm hắn.

Nhưng trên người hắn đang có bệnh ngầm, đến giờ còn chưa rõ nguyên nhân, lại không muốn nói ra. Thường Vũ Yên chỉ cho rằng hắn còn để chuyện Tây hà trong lòng, cho nên cô ta cũng rất oán hận.

Thường Vũ Yên là nền tảng để hắn đặt chân trong Hắc Bạch thần cung, nếu không còn Thường Vũ Yên chống đỡ, hắn sẽ mất đi tất cả mọi thứ.

Chuyện này khiến trong lòng hắn như bị lửa đốt nhưng lại không thể làm gì.

Hôm nay Doãn Thiên Chiếu hành công xong xuôi, đang đi ra ngoài đọng phủ tùy ý dạo chơi, đã thấy phía đối diện có hai đồng môn đang nói cười đi qua.

Gió đưa tiếng nói của họ tới.

“Thằng nhãi này đúng là rảnh rỗi, không ngờ lại nghiên cứu được thứ dược vật thế này?”

“Đúng vậy đúng vậy, ai cần có đó kia chứ. Hắn đúng là rảnh rỗi.”

“Ngươi nói xem có phải bản thân tên Giang Tiểu Niên kia có bệnh ngầm nên mới nghiên cứu thứ thuốc này không?”

“Không thể nào? Thằng nhãi Giang Tiểu Niên kia phong lưu lắm đấy, suốt ngày dùng đan dược thượng đẳng mà mình luyện chế để cưa cẩm người khác. Nhưng cũng khó nói, không khéo hắn dùng thứ đó nhiều quá nên bất lực.”

“Theo lý thì không đâu, dù sao cũng là người tu tiên, chẳng lẽ lại chơi đến mức hỏng cả cái ấy à?”

“Ai mà biết được, đằng nào ta với ngươi cũng chẳng dùng tới. Theo ta thấy Giang Tiểu Niên rảnh rỗi quá nên nghịch bừa thôi.”

Nghe bọn họ nói vậy, Doãn Thiên Chiếu lại thầm chấn động.

Hắn tóm lấy người đi đằng trước: “Các ngươi vừa nói gì, Giang Tiểu Niên luyện được thuốc gì?”

Hai người kia không quen biết Doãn Thiên Chiếu nhưng nhận ra tu vi đối phương mạnh hơn bọn họ, chắc chắn địa vị cũng cao hơn, vội cung kính đáp lời:

“Ta cũng được lợi khá nhiều.” Thiên Cơ vui vẻ nói.

Pháp tắc đại đạo của Hóa Ảnh ma điển không chỉ có hiệu quả trực tiếp đối với ảnh độn, hiển nhiên nó còn trợ giúp rất lớn đối với thổ độn của Thiên Cơ, Thiên Cơ không ngờ mình chỉ tùy tiện tham dự một chút thôi mà được lợi ích lớn đến vậy, cũng cực kỳ vui vẻ.

Bây giờ thuật độn thổ của nó, e là cảnh giới Vạn Pháp cũng chẳng làm gì nổi.

Công Tôn Điệp mỉm cười hì hì, hiển nhiên cô rất thỏa mãn với câu trả lời của Ninh Dạ. “Tốt lắm, lần này cám ơn ngươi. À, cho ngươi quyển sách đấy, đằng nào ta cũng không dùng tới.”

Ninh Dạ tiện tay cất cuốn sách vào Tu Di ốc, chẳng buồn để ý tới quyển bí điển Ma môn này.

Y nói: “Đã cho ngươi lợi lộc rồi, ngươi cũng cần làm một chuyện giúp ta.”

Công Tôn Điệp chu miệng: “Biết ngay mà, ngươi làm gì có lòng tốt giúp ta như vậy, nói đi, muốn ta làm gì giúp ngươi?”

Ninh Dạ đã hạ giọng nói ra.

Sau khi nghe kế hoạch của Ninh Dạ, Công Tôn Điệp cũng đờ ra: “Là việc này à? Hóa ra chuyện ở khu vực sông nước Tây hà cũng do ngươi gây ra, ha ha, ngươi quá xấu bụng, còn gây ra chuyện như vậy nữa!”

Công Tôn Điệp vui mừng khôn xiết.

“Ngươi cứ nói có làm hay không đi?”

Con mắt Công Tôn Điệp xoay chuyển: “Cũng thú vị đấy, thế thì ta làm. Nhưng sau khi xong việc ngươi cần giúp ta một chuyện.”

“Ngươi còn chuyện gì nữa?”

“Giúp ta giết một người.” Công Tôn Điệp trả lời gian xảo: “Chúng ta là bằng hữu, phải giúp đỡ lẫn nhau chứ.”

“Bằng hữu? Nếu ngươi tìm ra biện pháp phá giải cấm chế của ta, e rằng sẽ là kẻ địch rồi?”

Công Tôn Điệp lập tức xị mặt: “Ngươi đúng là quá vô vị.”

——————————————

Gần đây Doãn Thiên Chiếu rất phiền muộn.

Khác với Cừu Bất Quân, tuy Doãn Thiên Chiếu cũng ra sức bảo vệ Hà Nguyên Thánh trong trận chiến, nhưng đây vốn là chức trách của hắn. Quan trọng nhất là kế hoạch phế tích Vô Thường tự thất bại, dẫu sao cũng cần có kẻ thế mạng.

Do Tinh Vẫn Thiên Diễn trận là trận pháp của Thiên Cơ môn, vì vậy có người quay mũi giáo về phía Doãn Thiên Chiếu, nói hắn âm thầm giúp đỡ Mộc Khôi tông.

Dù sao lúc trước Tinh Diễn Thần Cơ trận do hắn bố trí, nếu tiện tay bố trí thêm Tinh Vẫn Thiên Diễn trận cũng hoàn toàn hợp lý. Cho dù hắn không phải người bố trí trận này thì cũng khó lòng thoát được tội danh thất trách - Ngươi là người của Thiên Cơ môn, thế nhưng ngươi lại không phát hiện dưới Phá Giới bi còn ẩn giấu một trận pháp? Hơn nữa đây còn là trận pháp của Thiên Cơ môn nhà ngươi! Ai tin?

Gặp phải chuyện này, Doãn Thiên Chiếu cũng có nỗi khổ khó nói.

Tuy hắn là đệ tử của Thiên Cơ môn nhưng lại không tinh thông trận đạo. Tinh Diễn Thần Cơ trận là trực tiếp chuyển đại trận hộ sơn của Thiên Cơ môn đến đây chứ không phải năng lực của bản thân hắn.

Nhưng hắn không thể nói ra mấy lời này, có bị đánh rụng răng cũng phải nuốt vào.

Thế thì cũng thôi, có Nhạc Tâm Thiện và Tây Phong Tử nâng đỡ, dẫu sao cũng không đến mức gặp bất trắc gì.

Vấn đề là Thường Vũ Yên.

Thời gian gần đây Thường Vũ Yên luôn tới tìm hắn.

Nhưng trên người hắn đang có bệnh ngầm, đến giờ còn chưa rõ nguyên nhân, lại không muốn nói ra. Thường Vũ Yên chỉ cho rằng hắn còn để chuyện Tây hà trong lòng, cho nên cô ta cũng rất oán hận.

Thường Vũ Yên là nền tảng để hắn đặt chân trong Hắc Bạch thần cung, nếu không còn Thường Vũ Yên chống đỡ, hắn sẽ mất đi tất cả mọi thứ.

Chuyện này khiến trong lòng hắn như bị lửa đốt nhưng lại không thể làm gì.

Hôm nay Doãn Thiên Chiếu hành công xong xuôi, đang đi ra ngoài đọng phủ tùy ý dạo chơi, đã thấy phía đối diện có hai đồng môn đang nói cười đi qua.

Gió đưa tiếng nói của họ tới.

“Thằng nhãi này đúng là rảnh rỗi, không ngờ lại nghiên cứu được thứ dược vật thế này?”


“Ai mà biết được, đằng nào ta với ngươi cũng chẳng dùng tới. Theo ta thấy Giang Tiểu Niên rảnh rỗi quá nên nghịch bừa thôi.”

Nghe bọn họ nói vậy, Doãn Thiên Chiếu lại thầm chấn động.

Hắn tóm lấy người đi đằng trước: “Các ngươi vừa nói gì, Giang Tiểu Niên luyện được thuốc gì?”

Hai người kia không quen biết Doãn Thiên Chiếu nhưng nhận ra tu vi đối phương mạnh hơn bọn họ, chắc chắn địa vị cũng cao hơn, vội cung kính đáp lời: