Tây Giang thầm lo lắng: “Vấn đề là lần này hắn không có mặt.”
“Không cần hắn có mặt. Hắn chỉ cần liên thủ với Mộc Khôi tông, để người của Mộc Khôi tông giả trang thành hắn là được. Còn cơ quan trận pháp thì chỉ cần bố trí sẵn, hoàn toàn không có vấn đề gì, thủ đoạn này rất đơn giản.”
“Nói thì nói vậy, nhưng không thể vì vậy mà chỉ đích danh hắn được.”
Lạc Cầu Chân hít một hơi dài: “Bây giơ ta đã hiểu vì sao Ninh Dạ lại công khai quan hệ giữa hắn và Trì Vãn Ngưng ngay thời điểm này. Như vậy hắn có thể dùng cách thức tự nhiên nhất, làm cho tất cả mọi người đều biết thời gian vừa qua hắn luôn ở trong Hắc Bạch thần cung, có thể chứng minh hắn không có mặt.”
Tuy suy đoán này là sai lầm, nhưng không thể phủ nhận có một số sai lầm lại liên kết với sự thật.
Chuyện này chỉ có thể nói là, có lúc con đường đi về phía chân tướng không cần suy đoán chính xác từ đầu đến cuối, con đường sai lầm cũng có thể dẫn tới đường đúng.
Nhưng đối với Lạc Cầu Chân, chỗ thật sự khó khăn không phải kết quả mà là chứng cứ.
Với thân phận và địa vị hiện tại của Ninh Dạ, hắn đã không thể bắt người trong tình huống không có chứng cứu.
Trừ phi hắn có thể thuyết phục Nhạc Tâm Thiện đích thân xuất thủ.
“Thế thì làm thế nào đây?” Tây Giang hỏi.
“Ta muốn gặp Doãn Thiên Chiếu trước đã.”
——————————————
Doãn Thiên Chiếu bị thương không quá nặng.
So với thân thể bị thương, quan trọng nhất là tâm linh bị đả kích.
Ảnh!
Chắc chắn kẻ phát động trận pháp Thiên Cơ môn là Ảnh!
Cho dù không thấy gương mặt nhưng Doãn Thiên Chiếu vẫn cảm giác được, đối phương là một ông lão, am hiểu pháp thuật ẩn nấp ám sát, chuyện này cực kỳ phù hợp với thân phận và thủ đoạn của Ảnh.
Quả nhiên dư nghiệt Thiên Cơ môn vẫn tìm ra mình!
Chuyện này khiến hắn thầm hoảng sợ.
Nếu không có Minh Tứ Dã, chắc mình đã là người chết.
Có lẽ là do nguyên nhân này, hắn rất thiếu kiên nhẫn trước câu hỏi của Lạc Cầu Chân: “Ta đã nói rồi, lúc đó có ba người. Kẻ bí ẩn đối phó với ta, người của Mộc Khôi tông đối phó với Liệt Dương Kiếm Quân. Ngươi còn hỏi cái gì nữa?”
Lạc Cầu Chân cười bồi: “Doãn sư huynh đừng nóng, ta chỉ muốn xác nhận lại thôi mà. Đúng rồi, Doãn sư huynh có nhớ lúc đó kẻ thần bí kia sử dụng trận pháp gì để đối phó với sư huynh?”
“Nhật Ảnh Tuyền Cơ trận.”
“Nhật Ảnh Tuyền Cơ trận? Hắn trực tiếp bố trí ở Xích Độ hà hay dùng thủ đoạn khác phóng thích?”
“Ta không chú ý.”
“Vậy... Cầu Chân hỏi thêm một câu. Theo Doãn huynh nếu kẻ thần bí kia đối phó sư huynh phối hợp với người của Mộc Khôi tông, lại thêm Nhật Ảnh Tuyền Cơ trận, liệu có thể tạm thời ngăn cản Liệt Dương Kiếm Quân không?”
Doãn Thiên Chiếu đờ ra: “Trong thời gian ngắn chắc có thể được.”
“Thế thì lạ rồi. Nếu mục đích của đối phương là giết chết sư huynh, vậy theo ta thấy, biện pháp tốt nhất là đổi ngựa kém lấy ngựa tốt, sử dụng hai kẻ thực lực hơi kém kiềm chế Liệt Dương Kiếm Quân còn Chung Nam Quỳ đích thân xuất thủ đối phó với sư huynh, chẳng phải kết quả sẽ tốt hơn à?”
Doãn Thiên Chiếu nổi giận: “Ngươi cảm thấy ta không chết là đáng tiếc lắm à?”
“Sư huynh đừng hiểu lầm, ta chỉ cảm thấy về mặt chiến thuật, cách làm của đối phương có vẻ hơi kém thôi.”
Doãn Thiên Chiếu suy nghĩ lại, thấy hắn nói đúng, bất đắc dĩ lên tiếng: “Có lẽ người bí ẩn đối phó với ta là Ảnh của Thiên Cơ môn. Ta cảm thấy có lẽ hắn muốn tự tay giết ta, trả thù cho sư môn.”
“Lý do này có thể chấp nhận được nhưng cách làm còn hơi non nớt. Đúng rồi, còn một chuyện muốn thỉnh giáo Doãn sư huynh.”
“Chuyện gì?”
“Doãn huynh, sao sư huynh lại đột nhiên ra ngoài ngay thời điểm này?”
Doãn Thiên Chiếu đột nhiên biến sắc: “Chuyện này không liên quan gì tới ngươi, ra ngoài!”
Không ngờ lại đuổi thẳng Lạc Cầu Chân ra ngoài.
Đương nhiên Doãn Thiên Chiếu không nói chuyện mình có bệnh ngầm cho bất cứ ai.
Cũng may trận chiến ở Xích Độ hà tuy làm hắn bị thương nhưng dẫu sao cũng nhận được đủ dược liệu mình cần.
Dưỡng thương một ngày, Doãn Thiên Chiếu bèn tới gặp Giang Tiểu Niên.
Giang Tiểu Niên vẫn giữ bộ dáng lười biếng đó, nhận dược liệu rồi nói: “Trưa mai tới lấy thuốc.”
Doãn Thiên Chiếu đang định bỏ đi thì đột nhên nhớ lại những lời Lạc Cầu Chân đã nói, bèn quay đầu lại hỏi: “Ngươi không kể chuyện này với ai khác đấy chứ?”
Giang Tiểu Niên lười biếng trả lời: “Ta đâu có lắm mồm lắm miệng như vậy, nhưng mấy hôm trước có người đến hỏi ta có ai tới chỗ ta mua thuốc không.”
Doãn Thiên Chiếu thầm kinh hãi: “Ai?”
Đoạn Trường Nữ lắc đầu: “Không nhớ rõ.”
“Thế ngươi có nói không?”
“Nói rồi, nhưng ta chỉ nói có người mua chứ không nói là ngươi muốn mua.”
Doãn Thiên Chiếu tức giận tới cắn răng, nhưng đang có việc cần nhờ người, đành phải đáp: “Nếu ngươi gặp lại người kia, ngươi có nhận ra không?”
“Có chứ.”
“Được, đến lúc đó nhớ báo cho ta.”
Tây Giang thầm lo lắng: “Vấn đề là lần này hắn không có mặt.”
“Không cần hắn có mặt. Hắn chỉ cần liên thủ với Mộc Khôi tông, để người của Mộc Khôi tông giả trang thành hắn là được. Còn cơ quan trận pháp thì chỉ cần bố trí sẵn, hoàn toàn không có vấn đề gì, thủ đoạn này rất đơn giản.”
“Nói thì nói vậy, nhưng không thể vì vậy mà chỉ đích danh hắn được.”
Lạc Cầu Chân hít một hơi dài: “Bây giơ ta đã hiểu vì sao Ninh Dạ lại công khai quan hệ giữa hắn và Trì Vãn Ngưng ngay thời điểm này. Như vậy hắn có thể dùng cách thức tự nhiên nhất, làm cho tất cả mọi người đều biết thời gian vừa qua hắn luôn ở trong Hắc Bạch thần cung, có thể chứng minh hắn không có mặt.”
Tuy suy đoán này là sai lầm, nhưng không thể phủ nhận có một số sai lầm lại liên kết với sự thật.
Chuyện này chỉ có thể nói là, có lúc con đường đi về phía chân tướng không cần suy đoán chính xác từ đầu đến cuối, con đường sai lầm cũng có thể dẫn tới đường đúng.
Nhưng đối với Lạc Cầu Chân, chỗ thật sự khó khăn không phải kết quả mà là chứng cứ.
Với thân phận và địa vị hiện tại của Ninh Dạ, hắn đã không thể bắt người trong tình huống không có chứng cứu.
Trừ phi hắn có thể thuyết phục Nhạc Tâm Thiện đích thân xuất thủ.
“Thế thì làm thế nào đây?” Tây Giang hỏi.
“Ta muốn gặp Doãn Thiên Chiếu trước đã.”
——————————————
Doãn Thiên Chiếu bị thương không quá nặng.
So với thân thể bị thương, quan trọng nhất là tâm linh bị đả kích.
Ảnh!
Chắc chắn kẻ phát động trận pháp Thiên Cơ môn là Ảnh!
Cho dù không thấy gương mặt nhưng Doãn Thiên Chiếu vẫn cảm giác được, đối phương là một ông lão, am hiểu pháp thuật ẩn nấp ám sát, chuyện này cực kỳ phù hợp với thân phận và thủ đoạn của Ảnh.
Quả nhiên dư nghiệt Thiên Cơ môn vẫn tìm ra mình!
Chuyện này khiến hắn thầm hoảng sợ.
Nếu không có Minh Tứ Dã, chắc mình đã là người chết.
Có lẽ là do nguyên nhân này, hắn rất thiếu kiên nhẫn trước câu hỏi của Lạc Cầu Chân: “Ta đã nói rồi, lúc đó có ba người. Kẻ bí ẩn đối phó với ta, người của Mộc Khôi tông đối phó với Liệt Dương Kiếm Quân. Ngươi còn hỏi cái gì nữa?”
Lạc Cầu Chân cười bồi: “Doãn sư huynh đừng nóng, ta chỉ muốn xác nhận lại thôi mà. Đúng rồi, Doãn sư huynh có nhớ lúc đó kẻ thần bí kia sử dụng trận pháp gì để đối phó với sư huynh?”
“Nhật Ảnh Tuyền Cơ trận.”
“Nhật Ảnh Tuyền Cơ trận? Hắn trực tiếp bố trí ở Xích Độ hà hay dùng thủ đoạn khác phóng thích?”
“Ta không chú ý.”
“Vậy... Cầu Chân hỏi thêm một câu. Theo Doãn huynh nếu kẻ thần bí kia đối phó sư huynh phối hợp với người của Mộc Khôi tông, lại thêm Nhật Ảnh Tuyền Cơ trận, liệu có thể tạm thời ngăn cản Liệt Dương Kiếm Quân không?”
Doãn Thiên Chiếu đờ ra: “Trong thời gian ngắn chắc có thể được.”
“Thế thì lạ rồi. Nếu mục đích của đối phương là giết chết sư huynh, vậy theo ta thấy, biện pháp tốt nhất là đổi ngựa kém lấy ngựa tốt, sử dụng hai kẻ thực lực hơi kém kiềm chế Liệt Dương Kiếm Quân còn Chung Nam Quỳ đích thân xuất thủ đối phó với sư huynh, chẳng phải kết quả sẽ tốt hơn à?”
Doãn Thiên Chiếu nổi giận: “Ngươi cảm thấy ta không chết là đáng tiếc lắm à?”
“Sư huynh đừng hiểu lầm, ta chỉ cảm thấy về mặt chiến thuật, cách làm của đối phương có vẻ hơi kém thôi.”
Doãn Thiên Chiếu suy nghĩ lại, thấy hắn nói đúng, bất đắc dĩ lên tiếng: “Có lẽ người bí ẩn đối phó với ta là Ảnh của Thiên Cơ môn. Ta cảm thấy có lẽ hắn muốn tự tay giết ta, trả thù cho sư môn.”
“Lý do này có thể chấp nhận được nhưng cách làm còn hơi non nớt. Đúng rồi, còn một chuyện muốn thỉnh giáo Doãn sư huynh.”
“Chuyện gì?”
“Doãn huynh, sao sư huynh lại đột nhiên ra ngoài ngay thời điểm này?”
Doãn Thiên Chiếu đột nhiên biến sắc: “Chuyện này không liên quan gì tới ngươi, ra ngoài!”
Không ngờ lại đuổi thẳng Lạc Cầu Chân ra ngoài.
Đương nhiên Doãn Thiên Chiếu không nói chuyện mình có bệnh ngầm cho bất cứ ai.
Cũng may trận chiến ở Xích Độ hà tuy làm hắn bị thương nhưng dẫu sao cũng nhận được đủ dược liệu mình cần.
Dưỡng thương một ngày, Doãn Thiên Chiếu bèn tới gặp Giang Tiểu Niên.
Giang Tiểu Niên vẫn giữ bộ dáng lười biếng đó, nhận dược liệu rồi nói: “Trưa mai tới lấy thuốc.”
Doãn Thiên Chiếu đang định bỏ đi thì đột nhên nhớ lại những lời Lạc Cầu Chân đã nói, bèn quay đầu lại hỏi: “Ngươi không kể chuyện này với ai khác đấy chứ?”
“Nói rồi, nhưng ta chỉ nói có người mua chứ không nói là ngươi muốn mua.”
Doãn Thiên Chiếu tức giận tới cắn răng, nhưng đang có việc cần nhờ người, đành phải đáp: “Nếu ngươi gặp lại người kia, ngươi có nhận ra không?”