Thành công rồi!Ninh Dạ vui mừng.Sát Tâm đao quyết đã tới tay.Lúc này nam tử mặt xanh cũng thấy cảnh đó, hắn tức giận: “Khốn kiếp!”Đã giơ nắm đấm đánh về phía Ninh Dạ.Ninh Dạ không đánh trả mà đột nhiên trừng mắt, trong đôi mắt hiện lên sát khí.
Nam tử mặt xanh thấy hai mắt y, chỉ cảm thấy như đang đối mặt với biển máu núi xác, sợ tới mức rống to, không ngờ lại ngã quỵ dưới đất.Ninh Dạ không để ý tới hắn mà lẳng lặng đứng yên tại chỗ, tĩnh tâm tiêu hóa Sát Tâm đao quyết.Tuy pháp thuật đã tới tay nhưng còn cần tìm hiểu, hấp thu.Hắc Bạch thần cung chỉ đặt những pháp thuật đơn giản nhất, nhưng cho dù thế vẫn cần mọi người có đủ ngộ tính, không thì dẫu có pháp thuật cũng khó mà phát huy được tác dụng.Ngộ tính của Ninh Dạ vốn đã cao, quan trọng là kinh nghiệm tu hành ba năm không phải uống công, vì vậy Ninh Dạ chỉ vận chuyển đao quyết một chút đã hiểu rõ ý nghĩa.Sát Tâm đao quyết, trọng tâm là chữ sát.Lòng có sát ý, đao thế tự thành!Ngay sau đó Ninh Dạ đã xông ra khỏi đám người, trước mặt là ba binh sĩ vong linh lao tới nhưng y không buồn để ý, trực tiếp xuyên qua.Cả ba đều là ảo ảnh.Phía sau lại có một binh sĩ vong linh giơ đao, Ninh Dạ đột nhiên dừng bước.
Cùng lúc, binh sĩ vong linh kia chém đao xuống, bổ thẳng vào đầu một người cầu tiên đạo xui xẻo, lưỡi đao găm vào sọ hắn, khiến hắn gào lên đầy đau đớn.Ninh Dạ đã giơ chân đá lui binh sĩ vong linh kia, nhưng lưỡi đao vẫn kẹt trên đầu kẻ cầu tiên đạo kia.Ninh Dạ đập chuôi đao theo hướng từ dưới lên, dễ dàng tháo lưỡi đao ra, trên trán kẻ cầu tiên đạo kia đã phun máu tươi.
Ninh Dạ không buồn nhìn sang, tay cầm đao múa lên, vận chuyển pháp lực trong cơ thể, mượn sức của đại trận.Sát Tâm đao!Xoạt!Một nhát đao chém lên người binh sĩ vong linh kia, binh sĩ vong linh lập tức bị chém thành hai nửa, hòa thành một đống xương rơi xuống đất.Trên chiến trường, giết chóc nổi lên khắp bốn phương.Binh sĩ vong linh như vô cùng vô tận không ngừng tràn tới, chiến trường mênh mông, bụi đất cuồn cuộn, cát vàng hòa với máu tươi, tiếng kêu rên vang lên cùng tiếng chém giết.Ninh Dạ vung thanh chiến đao han rỉ trong tay, xông lên tuyến đầu đối kháng với binh sĩ vong linh.Đao vung lên, đao hạ xuống, nương theo đó là từng binh sĩ vong linh ngã xuống đất.Tình hình chiến trường từ từ thay đổi.Những người cầu tiên đạo nhận được pháp thuật đang từ từ tập trung lại một chỗ, thử kết hợp tác chiến, phản kích vong linh.
Bọn họ mượn lực lượng người đông thế mạnh, không ngờ lại hình thành từng nhóm tương đối ổn định giữa chiến trường hỗn loạn.
Họ như đá ngầm trong thủy triều, mặc cho gió táp mưa sa vẫn đứng yên bất động.Đây vốn là điều Hắc Bạch thần cung mong chờ -- Bố trí binh sĩ vong linh vốn không phải để giết người, chỉ là để kiểm tra.“Này, cậu bên kia, qua đây cùng chiến đấu!” Một nam tử toàn thân lấp lánh ánh kim gọi với sang bên Ninh Dạ.Chắc hắn nhận được một loại pháp thuật phòng ngự nào đó có thể chống lại đòn tấn công của binh sĩ vong linh.Do có trận pháp cung cấp pháp lực, những người cầu tiên đạo không cần suy nghĩ tới việc thiếu pháp lực, vì vậy nam tử kia có thể liên tục sử dụng pháp thuật phòng ngự, lại thêm lực tấn công của binh sĩ vong linh chỉ có hạn, cho nên hắn trở nên cực kỳ an toàn, lúc lên tiếng cũng tự tin hơn nhiều.Ninh Dạ không buồn nhìn sang, vẫn lao thẳng tới.Đùa gì vậy, chiến đấu cùng các ngươi ư?Đây là chiến trường khảo sát!Trong chiến trường khảo sát này, chỉ có người biểu hiện tốt nhất mới có cơ hội chiến thắng!Có vài lý do khiến Ninh Dạ lựa chọn Sát Tâm đao, một lý do quan trọng trong số đó là dù sao tấn công cũng dễ kiếm công hơn phòng ngự!Vì vậy y chọn cách chiến đấu một mình!Cứ thế trắng trợn không hề e ngại gì, lao thẳng vào đại quân vong linh.Phía cuối sơn cốc đầy cát vàng này có vong linh không ngừng xuất hiện, giết cũng không hết.Ninh Dạ cứ thế tung hoành ngang dọc trong đám binh sĩ, mặc cho lưỡi đao của những binh sĩ ảo ảnh lướt qua người, Sát Tâm đao luôn tìm được mục tiêu thật sự.Lưỡi đao chém xuống, vong liêu tiêu tan.Theo từng tiếng xương vỡ rơi xuống đất, bên tai Ninh Dạ vang lên tiếng đồng vàng rơi xuống điểm số tăng lên.Đúng là rất giống trò chơi, tiếc là giết địch không có bảo bối.Xoạt!Một lưỡi đao lướt sát qua vai Ninh Dạ, vẽ thành một vệt máu bên bả vai của y.Có ba binh sĩ vong linh thật sự cùng tấn công y, Ninh Dạ không tránh kịp, đã trúng đao.Nhưng Ninh Dạ không lùi.Ánh đao lại lóe lên, vẽ thành một đường vòng cung, chớp mắt đã chém rụng đầu cả ba binh sĩ vong linh thật, bản thân cũng trúng hai đao, trong đó có một đao chém qua bụng của y, tạo thành một vệt máu dài, suýt nữa lôi cả ruột ra..