Tương tự, Trì Vãn Ngưng cũng đang quán át Công Tôn Điệp. Kể từ khi biết Công Tôn Điệp đang hợp tác với Ninh Dạ, suy nghĩ của cô gái bỗng hơi khác thường, nhưng Trì Vãn Ngưng vẫn hết sức thông minh, chưa từng thể hiện ra ngoài.
Ninh Dạ không biết trong lòng hai cô gái đang tính tính toán toán, vẫn chú ý vào chính sự: “Thật ra nếu muốn cứu đại sư huynh, chắc cũng không khó.”
“Hả?” Mọi người cùng nhìn hắn.
Ninh Dạ nói: “Nếu đã là mồi nhử, chắc chắn thần cung sẽ không bố trí quá nhiều cấm chế ở Vấn Thiên sơn, dù sao bọn họ đang muốn có người tới chứ không phải ngăn cản. Có lẽ bất cứ ai đến đó cũng có thể đi tới bên cạnh đại sư huynh, dễ dàng cứu hắn ra ngoài.”
Trì Vãn Ngưng nghe vậy tán thành: ”Ninh Dạ nói không sai, Hắc Bạch thần cung muốn câu cá, chắc chắn sẽ không ngăn cản người đến cứu. Vấn đề mấu chốt không phải là làm sao để cứu người mà là sau khi cứu người.”
Cứu người thì dễ, nhưng sau đó các đại năng của thần cung sẽ đích thân truy sát, trong tình huống thần cung có chuẩn bị, khó mà thoát được đợt truy sát này.
Cừu Bất Quân cũng hiểu chuyện này, nghe hai người nói chuyện mà hai mắt đổ lệ: “Tức là, cuối cùng chúng ta chỉ có thể thấy chết mà không cứu à? Ninh Dạ, ta hiểu suy nghĩ của con. Con nói đúng, đây là cạm bẫy của Hắc Bạch thần cung bố trí sẵn cho chúng ta, chúng ta không thể bước vào... Long Quang...”
Ninh Dạ lại nói: “Con đâu có nói từ bỏ như vậy.”
Hai cô gái kinh hãi: “Ninh Dạ, đừng làm loạn, chuyện này quá nguy hiểm!”
Ninh Dạ chắp tay sau lưng, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, người qua lại như khung cửi, qua lại vội vàng, chợt có tiên khách lướt qua, kéo theo dải màu sặc sỡ giữa trời.
Tâm thần Ninh Dạ đã dần dần bay xa.
Giọng nói của y như vang lên từ cõi trời: “Nếu nói theo đạo lý, có lẽ từ bỏ là lựa chọn tốt nhất. Nhưng nếu thế, báo thù còn nghĩa lý gì nữa? Ta báo thù Hắc Bạch thần cung là vì đồng môn Thiên Cơ môn tử nạn, không phải vì tiêu diệt Hắc Bạch thần cung mà hy sinh Thiên Cơ môn. Nếu biết có đồng môn rơi vào ngục tù mà không cứu, vậy ta báo thù còn nghĩa lý gì nữa? Cho dù thế nào, ta cũng không hy sinh đồng môn để báo thù...”
Y dừng lại một chút rồi nói: “Cho dù việc này khó khăn đến đâu, hậu quả nặng đến mấy, ta cũng tuyệt đối không thể từ bỏ khi không làm chút gì!”
Thời gian vừa qua, Hắc Bạch thần cung quả thật vô cùng náo nhiệt, đủ loại tin đồn tầng tầng lớp lớp.
Tin đồn đầu tiên đương nhiên là chuyện Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng.
Nhưng tin tức tình yêu của người đẹp và quái vật mới lan truyền chưa được mấy ngày đã có một tin tức nặng ký hơn làm rối loạn nhận thức của mọi người - gương mặt của Ninh Dạ đã khôi phục, hơn nữa còn là một mỹ nam tuyệt thế.
Trong lúc nhất thời đã khiến vô số người choáng váng.
Ninh Dạ lại thành trung tâm bàn luận của kẻ khác, khiến cho hôm nay y có muốn kín tiếng cũng khó khăn.
Còn một tin tức khác chính là cuối cùng Hắc Bạch thần cung cũng công khai thừa nhận Thiên Cơ môn bị bọn họ hủy diệt.
Chuyện này không tính là gì, tin tức Thiên Cơ môn bị hủy diệt lan truyền dã lâu, chỉ có điều công khai thừa nhận như hiện tại quả thật khá hiếm thấy. Có thể nói để bắt được kẻ bỏ trốn của Thiên Cơ môn, Hắc Bạch thần cung cũng không tiếc công khai làm mất thể diện bản thân.
Tuy các đại nhân vật đều cần thể diện nhưng trên thực tế bọn họ hành xử không biết xấu hổ, chuyện tự mâu thuẫn như vậy, trong kiếp trước Ninh Dạ đã chứng kiến vô số lần rồi, ví dụ như hàng ngũ lãnh đạo của nước nào đó.
Ngược lại, Triệu Long Quang trên Vấn Thiên sơn lại là một điểm nhỏ không đáng chú ý nhất.
Vấn Thiên sơn không nằm trong Cửu Cung sơn mà là một ngọn núi nhỏ cô lập cách Cửu Cung sơn ngoài trăm dặm.
Đặt Triệu Long Quang ở đây đương nhiên là để tiện cho việc cứu người - càng có cơ hội, đối phương mới càng muốn thử.
Chỉ có hai người phụ trách trông coi Triệu Long Quang, đều là đệ tử của Giám Sát đường, thực lực cũng chỉ có cảnh giới Tàng Tượng.
Còn phía sau bọn họ, trên đỉnh núi phẳng của Vấn Thiên sơn chính là trận pháp giam giữ Triệu Long Quang.
Đây là một trận pháp dạng mở, người bên ngoài có thể đi vào nhưng người bên trong lại không cách nào đi ra.
Sau khi tỉnh giấc, tinh thần Triệu Long Quang có vẻ tốt hơn nhiều. Mà sau khi đột phá, cuối cùng hắn cũng có thể lên tiếng, nhưng vẫn khó mà nói năng được, chỉ có thể phát ra từng chữ một. Vì vậy phần lớn thời điểm hắn vẫn chỉ gào thét điên cuồng, phát tiết nỗi oán hận vô tận của bản thân.
“Gào!” Tiếng gào như con soi nơi hoang dã, khiến Bối Thư Lương phụ trách trông coi hơi mất kiên nhẫn.
Tương tự, Trì Vãn Ngưng cũng đang quán át Công Tôn Điệp. Kể từ khi biết Công Tôn Điệp đang hợp tác với Ninh Dạ, suy nghĩ của cô gái bỗng hơi khác thường, nhưng Trì Vãn Ngưng vẫn hết sức thông minh, chưa từng thể hiện ra ngoài.
Ninh Dạ không biết trong lòng hai cô gái đang tính tính toán toán, vẫn chú ý vào chính sự: “Thật ra nếu muốn cứu đại sư huynh, chắc cũng không khó.”
“Hả?” Mọi người cùng nhìn hắn.
Ninh Dạ nói: “Nếu đã là mồi nhử, chắc chắn thần cung sẽ không bố trí quá nhiều cấm chế ở Vấn Thiên sơn, dù sao bọn họ đang muốn có người tới chứ không phải ngăn cản. Có lẽ bất cứ ai đến đó cũng có thể đi tới bên cạnh đại sư huynh, dễ dàng cứu hắn ra ngoài.”
Trì Vãn Ngưng nghe vậy tán thành: ”Ninh Dạ nói không sai, Hắc Bạch thần cung muốn câu cá, chắc chắn sẽ không ngăn cản người đến cứu. Vấn đề mấu chốt không phải là làm sao để cứu người mà là sau khi cứu người.”
Cứu người thì dễ, nhưng sau đó các đại năng của thần cung sẽ đích thân truy sát, trong tình huống thần cung có chuẩn bị, khó mà thoát được đợt truy sát này.
Cừu Bất Quân cũng hiểu chuyện này, nghe hai người nói chuyện mà hai mắt đổ lệ: “Tức là, cuối cùng chúng ta chỉ có thể thấy chết mà không cứu à? Ninh Dạ, ta hiểu suy nghĩ của con. Con nói đúng, đây là cạm bẫy của Hắc Bạch thần cung bố trí sẵn cho chúng ta, chúng ta không thể bước vào... Long Quang...”
Ninh Dạ lại nói: “Con đâu có nói từ bỏ như vậy.”
Hai cô gái kinh hãi: “Ninh Dạ, đừng làm loạn, chuyện này quá nguy hiểm!”
Ninh Dạ chắp tay sau lưng, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, người qua lại như khung cửi, qua lại vội vàng, chợt có tiên khách lướt qua, kéo theo dải màu sặc sỡ giữa trời.
Tâm thần Ninh Dạ đã dần dần bay xa.
Giọng nói của y như vang lên từ cõi trời: “Nếu nói theo đạo lý, có lẽ từ bỏ là lựa chọn tốt nhất. Nhưng nếu thế, báo thù còn nghĩa lý gì nữa? Ta báo thù Hắc Bạch thần cung là vì đồng môn Thiên Cơ môn tử nạn, không phải vì tiêu diệt Hắc Bạch thần cung mà hy sinh Thiên Cơ môn. Nếu biết có đồng môn rơi vào ngục tù mà không cứu, vậy ta báo thù còn nghĩa lý gì nữa? Cho dù thế nào, ta cũng không hy sinh đồng môn để báo thù...”
Y dừng lại một chút rồi nói: “Cho dù việc này khó khăn đến đâu, hậu quả nặng đến mấy, ta cũng tuyệt đối không thể từ bỏ khi không làm chút gì!”
Thời gian vừa qua, Hắc Bạch thần cung quả thật vô cùng náo nhiệt, đủ loại tin đồn tầng tầng lớp lớp.
Tin đồn đầu tiên đương nhiên là chuyện Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng.
Nhưng tin tức tình yêu của người đẹp và quái vật mới lan truyền chưa được mấy ngày đã có một tin tức nặng ký hơn làm rối loạn nhận thức của mọi người - gương mặt của Ninh Dạ đã khôi phục, hơn nữa còn là một mỹ nam tuyệt thế.
Trong lúc nhất thời đã khiến vô số người choáng váng.
Ninh Dạ lại thành trung tâm bàn luận của kẻ khác, khiến cho hôm nay y có muốn kín tiếng cũng khó khăn.
Còn một tin tức khác chính là cuối cùng Hắc Bạch thần cung cũng công khai thừa nhận Thiên Cơ môn bị bọn họ hủy diệt.
Chuyện này không tính là gì, tin tức Thiên Cơ môn bị hủy diệt lan truyền dã lâu, chỉ có điều công khai thừa nhận như hiện tại quả thật khá hiếm thấy. Có thể nói để bắt được kẻ bỏ trốn của Thiên Cơ môn, Hắc Bạch thần cung cũng không tiếc công khai làm mất thể diện bản thân.
Tuy các đại nhân vật đều cần thể diện nhưng trên thực tế bọn họ hành xử không biết xấu hổ, chuyện tự mâu thuẫn như vậy, trong kiếp trước Ninh Dạ đã chứng kiến vô số lần rồi, ví dụ như hàng ngũ lãnh đạo của nước nào đó.
Còn phía sau bọn họ, trên đỉnh núi phẳng của Vấn Thiên sơn chính là trận pháp giam giữ Triệu Long Quang.
Đây là một trận pháp dạng mở, người bên ngoài có thể đi vào nhưng người bên trong lại không cách nào đi ra.
Sau khi tỉnh giấc, tinh thần Triệu Long Quang có vẻ tốt hơn nhiều. Mà sau khi đột phá, cuối cùng hắn cũng có thể lên tiếng, nhưng vẫn khó mà nói năng được, chỉ có thể phát ra từng chữ một. Vì vậy phần lớn thời điểm hắn vẫn chỉ gào thét điên cuồng, phát tiết nỗi oán hận vô tận của bản thân.
“Gào!” Tiếng gào như con soi nơi hoang dã, khiến Bối Thư Lương phụ trách trông coi hơi mất kiên nhẫn.