Sau khi thăng cấp lên Hoa Luân, y có tư cách lựa chọn động phủ mới, không phải ở căn nhà nhỏ rách nát như trong quá khứ nữa.
Thời khắc này, Trì Vãn Ngưng và Ninh Dạ đang ở trong động.
Ninh Dạ nằm trên đùi Trì Vãn Ngưng, Trì Vãn Ngưng bóp đầu cho y, ồ lên kinh ngạc: “Đó chẳng phải xưởng bảo khí nổi tiếng nhất Chấp Tử thành à? Ta đã từng tới đó chơi, ta nhớ người quản lý nơi đó là nữ, tên là Lâm Sinh Kiều.”
“Ừ, bây giờ xem ra, chắc cứ điểm của Yên Vũ lâu là ở đây.” Ninh Dạ thoải mái hưởng thụ xoa bóp của Trì Vãn Ngưng: “Người của Yên Vũ lâu rất gian xảo, chơi trò giả thực ra là thật thật thực chất là giả rất tốt, đúng là cẩn thận tới quá mức!”
Ninh Dạ thấy khá bất đắc dĩ.
“Như vậy, dẫu sao vẫn không hoàn toàn thành công.” Trì Vãn Ngưng thở dài.
“Ít nhất cũng biết người ta đang ở đâu.” Ninh Dạ lại chẳng nhụt chí.
Sống trong Hắc Bạch thần cung một thời gian, đấu đá với nhau cũng nhiều, gặp nhiều chuyện tới mức quen thuộc, trải qua nhiều sóng gió, chút thất bại nho nhỏ đó không tính là gì.
Tuy không thể rải Nguyệt Ảnh Hàn Sa vào Sương Nguyệt phường nhưng đã có manh mối, những việc còn lại dẫu sao cũng dễ làm.
“Có cần bảo Thiên Cơ thử lại không?” Trì Vãn Ngưng hỏi.
“Không được, nếu Sương Nguyệt phường thật sự là cứ điểm bí mật của Yên Vũ lâu, như vậy chắc chắn bên trong có đề phòng nghiêm ngặt, hơn nữa còn có thủ đoạn bí mật gì đó. Nếu Thiên Cơ tùy tiện xông vào, chắc đến tám chín phần mười sẽ bị phát hiện.”
Lần giao thủ trầm lặng với Yên Vũ lâu này khiến Ninh Dạ ý thức được, ít nhất trên phương diện hành động bí mật, Yên Vũ lâu giỏi hơn Hắc Bạch thần cung nhiều.
Đối phó với đối thủ như vậy, tuyệt đối không thể chủ quan.
“Vậy tiếp theo chàng định làm thế nào?”
“Đầu tiên cứ tập trung bọn họ lại, tìm ra từng con chuột nấp dưới cái cống đó. Sau đó à...” Ninh Dạ đang trầm tư, đột nhiên nghĩ ra điều gì: “Đúng rồi, Vãn Ngưng, Yên Vũ lâu có biết chuyện chúng ta yêu nhau không?”
Trì Vãn Ngưng đáp lời: “Đâu chỉ có họ, e là toàn bộ Chấp Tử thành không ai không biết ấy.”
Trì Vãn Ngưng vô cùng kiều diễm, bao nhiêu người chú ý tới cô, chuyện tình cảm của cô đã lan truyền khắp nơi xung quanh, ngay cả dân gian cũng có rất nhiều truyền thuyết.
“Vậy Yên Vũ lâu có phản ứng gì?”
“Đương nhiên là phản đối, nhưng ta không nghe lời, bọn họ cũng chẳng có cách nào.” Trì Vãn Ngưng kiêu ngạo nói.
“Vậy à...” Ninh Dạ nheo mắt lại.
Ngày hôm nay hắn ngụy trang ra ngoài theo dõi nha hoàn kia, không sợ đối phương nhận ra. Nhưng thời khắc này ý thức được sự cẩn thận của Yên Vũ lâu, rất nhiều suy nghĩ vốn không có lại xuất hiện trong lòng, Ninh Dạ trầm tư trong chốc lát rồi mới nói: “Ta nghi ngờ... có thể Yên Vũ lâu đã nhận ra nàng đã phát hiện chuyện Tam Thi đan.”
“Cái gì?” Trì Vãn Ngưng kinh hãi.
Yên Vũ lâu không nói với Trì Vãn Ngưng chuyện hạ Tam Thi đan, là Trì Vãn Ngưng tự phát hiện nhưng cô vẫn vờ như không biết.
Bây giờ ý của Ninh Dạ là Yên Vũ lâu đã đoán được điều này?
“Sao lại như vậy?” Trì Vãn Ngưng không hiểu.
“Vì thái độ của nàng quá cứng rắn.” Ninh Dạ trả lời: “Thân là gián điệp, trong tình huống bình thường nàng không nên cứng rắn như vậy. Nàng cứng rắn vì nàng biết nàng đã bị coi như con rối, vì nàng biết bọn họ cần dùng nàng để khống chế Thanh Mộc, vì thế nàng mới dám bỏ qua yêu cầu của bọn họ, đối đầu với bọn họ... biết mình sắp chết nên không hề sợ hãi.”
Trì Vãn Ngưng ngạc nhiên: “Hóa ra cuối cùng vẫn là chính ta để lộ.”
Ninh Dạ thở dài: “Chuyện này cũng tại ta, không quan tâm tới nàng sớm hơn.”
“Không phải lỗi của chàng, thời gian đó chàng có quá nhiều chuyện cần làm.” Trì Vãn Ngưng lại chẳng hề oán hận y.
Sức lực của con người dẫu sao cũng chỉ có hạn, lúc trước Ninh Dạ vội vội vàng vàng giải quyết cả đống vấn đề, Lạc Cầu Chân, Doãn Thiên Chiếu, sau đó lại bận rộn xung kích cảnh giới Hoa Luân, đúng là không lo nghĩ về chuyện Yên Vũ lâu.
Giờ xem ra y lười biếng trong thời gian đó đã tạo thành phiền toái lớn.
Nếu Yên Vũ lâu đã biết Trì Vãn Ngưng phát hiện chuyện Tam Thi đan, chắc chắn xử sự và suy nghĩ sẽ có điểm khác biệt.
Lần này bọn họ mua Vô Thiên Thủy cẩn thận như vậy, có lẽ có liên quan tới chuyện đó - bọn họ không biết đây có phải bố trí của Trì Vãn Ngưng không, nhưng vẫn ứng phó rất cẩn thận.
Bây giờ có hối hận cũng đã muộn, Ninh Dạ đứng dậy rời khỏi thân thể mềm mại của Trì Vãn Ngưng, đi qua đi lại.
Sau chuyện Doãn Thiên Chiếu, đã lâu rồi y không có cảm giác nguy hiểm như vậy.
Sau khi suy nghĩ trong chốc lát, Ninh Dạ dừng bước: “Giả sử Yên Vũ lâu đã biết việc này nhưng không có bất cứ hành động nào, như vậy chỉ có một nguyên nhân, đó là bọn họ còn ôm hy vọng về nàng. Bọn họ cho rằng tuy nàng đã phát hiện bí mật Tam Thi đan nhưng vẫn sẽ nghe lệnh. Còn nguyên nhân ấy à, một là nàng trúng Tam Thi độc, không còn đường nào để đi, hai là bọn họ giữ người thân của nàng trong tay...”
‘‘Sương Nguyệt Phường?’‘
Vị Ương phủ.
Nơi này là động phủ mới của Ninh Dạ.
Sau khi thăng cấp lên Hoa Luân, y có tư cách lựa chọn động phủ mới, không phải ở căn nhà nhỏ rách nát như trong quá khứ nữa.
Thời khắc này, Trì Vãn Ngưng và Ninh Dạ đang ở trong động.
Ninh Dạ nằm trên đùi Trì Vãn Ngưng, Trì Vãn Ngưng bóp đầu cho y, ồ lên kinh ngạc: “Đó chẳng phải xưởng bảo khí nổi tiếng nhất Chấp Tử thành à? Ta đã từng tới đó chơi, ta nhớ người quản lý nơi đó là nữ, tên là Lâm Sinh Kiều.”
“Ừ, bây giờ xem ra, chắc cứ điểm của Yên Vũ lâu là ở đây.” Ninh Dạ thoải mái hưởng thụ xoa bóp của Trì Vãn Ngưng: “Người của Yên Vũ lâu rất gian xảo, chơi trò giả thực ra là thật thật thực chất là giả rất tốt, đúng là cẩn thận tới quá mức!”
Ninh Dạ thấy khá bất đắc dĩ.
“Như vậy, dẫu sao vẫn không hoàn toàn thành công.” Trì Vãn Ngưng thở dài.
“Ít nhất cũng biết người ta đang ở đâu.” Ninh Dạ lại chẳng nhụt chí.
Sống trong Hắc Bạch thần cung một thời gian, đấu đá với nhau cũng nhiều, gặp nhiều chuyện tới mức quen thuộc, trải qua nhiều sóng gió, chút thất bại nho nhỏ đó không tính là gì.
Tuy không thể rải Nguyệt Ảnh Hàn Sa vào Sương Nguyệt phường nhưng đã có manh mối, những việc còn lại dẫu sao cũng dễ làm.
“Có cần bảo Thiên Cơ thử lại không?” Trì Vãn Ngưng hỏi.
“Không được, nếu Sương Nguyệt phường thật sự là cứ điểm bí mật của Yên Vũ lâu, như vậy chắc chắn bên trong có đề phòng nghiêm ngặt, hơn nữa còn có thủ đoạn bí mật gì đó. Nếu Thiên Cơ tùy tiện xông vào, chắc đến tám chín phần mười sẽ bị phát hiện.”
Lần giao thủ trầm lặng với Yên Vũ lâu này khiến Ninh Dạ ý thức được, ít nhất trên phương diện hành động bí mật, Yên Vũ lâu giỏi hơn Hắc Bạch thần cung nhiều.
Đối phó với đối thủ như vậy, tuyệt đối không thể chủ quan.
“Vậy tiếp theo chàng định làm thế nào?”
“Đầu tiên cứ tập trung bọn họ lại, tìm ra từng con chuột nấp dưới cái cống đó. Sau đó à...” Ninh Dạ đang trầm tư, đột nhiên nghĩ ra điều gì: “Đúng rồi, Vãn Ngưng, Yên Vũ lâu có biết chuyện chúng ta yêu nhau không?”
Trì Vãn Ngưng đáp lời: “Đâu chỉ có họ, e là toàn bộ Chấp Tử thành không ai không biết ấy.”
Trì Vãn Ngưng vô cùng kiều diễm, bao nhiêu người chú ý tới cô, chuyện tình cảm của cô đã lan truyền khắp nơi xung quanh, ngay cả dân gian cũng có rất nhiều truyền thuyết.
“Vậy Yên Vũ lâu có phản ứng gì?”
“Đương nhiên là phản đối, nhưng ta không nghe lời, bọn họ cũng chẳng có cách nào.” Trì Vãn Ngưng kiêu ngạo nói.
“Vậy à...” Ninh Dạ nheo mắt lại.
Ngày hôm nay hắn ngụy trang ra ngoài theo dõi nha hoàn kia, không sợ đối phương nhận ra. Nhưng thời khắc này ý thức được sự cẩn thận của Yên Vũ lâu, rất nhiều suy nghĩ vốn không có lại xuất hiện trong lòng, Ninh Dạ trầm tư trong chốc lát rồi mới nói: “Ta nghi ngờ... có thể Yên Vũ lâu đã nhận ra nàng đã phát hiện chuyện Tam Thi đan.”
“Cái gì?” Trì Vãn Ngưng kinh hãi.
Yên Vũ lâu không nói với Trì Vãn Ngưng chuyện hạ Tam Thi đan, là Trì Vãn Ngưng tự phát hiện nhưng cô vẫn vờ như không biết.
Bây giờ ý của Ninh Dạ là Yên Vũ lâu đã đoán được điều này?
“Sao lại như vậy?” Trì Vãn Ngưng không hiểu.
“Vì thái độ của nàng quá cứng rắn.” Ninh Dạ trả lời: “Thân là gián điệp, trong tình huống bình thường nàng không nên cứng rắn như vậy. Nàng cứng rắn vì nàng biết nàng đã bị coi như con rối, vì nàng biết bọn họ cần dùng nàng để khống chế Thanh Mộc, vì thế nàng mới dám bỏ qua yêu cầu của bọn họ, đối đầu với bọn họ... biết mình sắp chết nên không hề sợ hãi.”
Trì Vãn Ngưng ngạc nhiên: “Hóa ra cuối cùng vẫn là chính ta để lộ.”
Ninh Dạ thở dài: “Chuyện này cũng tại ta, không quan tâm tới nàng sớm hơn.”
Lần này bọn họ mua Vô Thiên Thủy cẩn thận như vậy, có lẽ có liên quan tới chuyện đó - bọn họ không biết đây có phải bố trí của Trì Vãn Ngưng không, nhưng vẫn ứng phó rất cẩn thận.
Bây giờ có hối hận cũng đã muộn, Ninh Dạ đứng dậy rời khỏi thân thể mềm mại của Trì Vãn Ngưng, đi qua đi lại.
Sau chuyện Doãn Thiên Chiếu, đã lâu rồi y không có cảm giác nguy hiểm như vậy.
Sau khi suy nghĩ trong chốc lát, Ninh Dạ dừng bước: “Giả sử Yên Vũ lâu đã biết việc này nhưng không có bất cứ hành động nào, như vậy chỉ có một nguyên nhân, đó là bọn họ còn ôm hy vọng về nàng. Bọn họ cho rằng tuy nàng đã phát hiện bí mật Tam Thi đan nhưng vẫn sẽ nghe lệnh. Còn nguyên nhân ấy à, một là nàng trúng Tam Thi độc, không còn đường nào để đi, hai là bọn họ giữ người thân của nàng trong tay...”