Hắn nhìn Ninh Dạ, tiện tay lấy thanh kiếm sắt trong nước ra, khẽ mỉm cười: “Ta biết ngay mà, sớm muộn gì ả kỹ nữ Tần Thì Nguyệt cũng bán đứng chúng ta, chỉ không ngờ lại nhanh như vậy.”
Ninh Dạ cười nói: “Nếu đã biết rồi, vậy bây giờ ngươi có hai lựa chọn. Một là chết, một là bó tay chịu trói. Ngươi chọn cách nào?”
Nhị Bảo không nói gì, chỉ nhìn về phía Lưu Đại Trụ.
Lưu Đại Trụ run như cầy sấy.
Nhị Bảo cười gằn nói: “Hắn nói không sai, coi một tu sĩ Hoa Luân là thằng ngu, đánh chửi suốt ba năm. Lưu Đại Trụ, ngươi có chết cũng vinh.”
Nói đoạn vung kiếm trong tay, đã đâm thẳng vào yết hầu Lưu Đại Trụ.
Hơi nóng trên kiếm còn chưa hết, yết hầu Lưu Đại Trụ đã có mùi thịt nướng.
Ninh Dạ nhíu mày nhưng không làm gì cả, chỉ phất tay một cái, sau lưng đã có tu sĩ xông lên.
Nhị Bảo vung kiếm trong tay khiến hơi nước toả ra nghi ngút, trong làm hơi nước đó, hắn hóa thành ánh sáng bay đi, bỏ chạy về phía xa, tiếng nói vọng lại: “Ta chọn cách thứ ba, chạy!”
Ninh Dạ lắc đầu: “Nếu ngươi chạy, Hắc Bạch thần cung ta còn làm được việc gì nữa.”
Khi y đang nói, tất cả các tu sĩ đã cùng xuất thủ, một khoảng không gian hai màu đen trắng bao phủ toàn bộ đất trời.
Các tu sĩ mà Lao Huyền Minh giao cho y không phải hạng phàm mà là tinh anh của Huyền Sách phủ, không chỉ thực lực cá nhân manh mẽ mà còn giỏi về liên thủ, khi liên kết thi triển thậm chí có thể phát động Hắc Bạch Thiên Địa thần thông, tuy không kinh thế hãi tục như Nhạc Tâm Thiện nhưng muốn bao phủ một phố cũng không thành vấn đề.
Nhị Bảo hóa ánh sáng bỏ trốn nhưng giữa không gian hai màu đen trắng này, hắn chỉ như con ruồi không đầu trong căn phòng, không thể tìm được đường ra.
Tất cả các tu sĩ đồng thanh quát lớn: “Thu!”
Chỉ thấy không gian hai màu đen trắng đột nhiên co lại, như một chiếc lưới bọc lấy Nhị Bảo.
Triệu Nhị Bảo kinh hãi, đảo ngược thanh kiếm sắt, đã tự đâm về phía mình.
Ninh Dạ nói: ‘‘Ta muốn bắt sống.’‘
“Khống!” Đám tu sĩ lại quát.
Thân thể Triệu Nhị Bảo cứng đờ, không thể đâm tiếp được, ngay khoảnh khắc sau không gian hai màu đen trắng thu lại, tóm gọn lấy Nhị Bảo.
‘‘Mang đi.’‘ Ninh Dạ lạnh nhạt nói.
————————————————
Phòng cực hình của Huyền Sách phủ.
Phòng cực hình luôn là chỗ đáng sợ nhất trên cõi đời này.
Cho dù là người sắt, một khi vào phòng cực hình cũng bị tra tấn thành đống bùn nhão.
Ninh Dạ đứng ngoài phòng cực hình, có thể nghe thấy tiếng rên rĩ của Triệu Nhị Bảo.
Đó là phản ứng duy nhất mà hắn làm được sau khi chịu nỗi đau cực lớn, hắn rên rỉ như kiệt sức, vì đã bị tra tấn tới mức gần như tan vỡ.
Nhưng cho dù thế, hắn vẫn cắn chặt quai hàm, không chịu nói gì.
“Đúng là loại cứng đầu.” Lao Huyền Minh thở dài: “Rất ít người chịu được cực hình của Huyền Sách phủ chúng ta hơn một canh giờ, còn tên này đã chịu được tới ba canh giờ.”
Tu sĩ Huyền Sách phủ phụ trách tra tấn bên cạnh hắn cười bồi nói: “Lao sứ yên tâm, chắc chắn thuộc hạ sẽ bắt hắn mở miệng.”
Nhưng Ninh Dạ lại lắc đầu: “Tra tấn ép cung, hiệu quả thời gian đầu là tốt nhất. Thực ra nếu chịu được thời gian đầu thì càng về sau càng khó có hiệu quả.”
Tu sĩ tra tấn bên cạnh ngây ra một chút: “Ninh tuần tra viên nói đúng lắm, nhưng...”
“Ta biết ngươi định nói cho ngươi thêm thời gian, ngươi có thể bắt hắn nhận tội. Nhưng vấn đề là chúng ta không có nhiều thời gian như vậy. Tuy tin Triệu Nhị Bảo bị bắt đã được phong tỏa nhưng sớm muộn gì đám người Yên Vũ lâu có liên quan tới hắn cũng sẽ nhận được tin. Đợi đến lúc đó mới ra tay, e là người đã bỏ đi, nhà đã trống rỗng rồi.”
Tu sĩ tra tấn lúng túng nói: “Ta sẽ bảo bọn họ tăng mức độ lên.”
“Nếu vẫn không được thì sao?” Ninh Dạ hỏi ngược lại.
Tu sĩ tra tấn lại ngớ ra.
Một tu sĩ bên cạnh ngây ngốc nói: “Hay là mời Phó Đông Lưu xuất thủ? Thực Tâm công của hắn có thể tra hỏi được.”
Bốp!
Lao Huyền Minh đã tát thẳng vào mặt tu sĩ đó: “Ngươi có đầu óc không vậy?”
Có lẽ Thực Tâm công của Phó Đông Lưu sẽ tra hỏi được đáp án, nhưng vấn đề là Phó Đông Lưu là người bên Bạch điện. Tuy hắn không phụ trách Giám Sát đường nữa nhưng vẫn là người của Bạch diện, sao Hắc điện lại mời Phó Đông Lưu trợ giúp được.
Cho dù Phó Đông Lưu chịu giúp, Lao Huyền Minh cũng không đồng ý.
Hắn hung hăng trừng mắt với thuộc hạ rồi nhìn sang phía Ninh Dạ: “Ngươi có cách gì không?”
“Coi như có đi, giao cho thuộc hạ!” Ninh Dạ nói.
Tu sĩ phụ trách tra tấn không phục: “Thuộc hạ biết Ninh tuần tra viên có nhiều thủ đoạn, nhưng đạo về tra tấn không phải tra án, Ninh tuần tra viên chưa từng tiếp xúc với phương diện này...”
“Ta đâu có nói mình sẽ tra tấn hắn.” Ninh Dạ trả lời: “Hỏi người phải hỏi tâm, dẫn hắn ra đây. Ta dẫn hắn ra ngoài đi dạo một vòng.”
Dẫn hắn ra ngoài đi dạo?
Đám người ngơ ngác nhìn nhau.
Cuối cùng Lao Huyền Minh cười nói: “Vốn là ngươi bắt được hắn, nếu ngươi đã tự tin thì giao cho ngươi vậy.”
“Chắc chắn đại nhân sẽ không phải thất vọng.”
Hắn nhìn Ninh Dạ, tiện tay lấy thanh kiếm sắt trong nước ra, khẽ mỉm cười: “Ta biết ngay mà, sớm muộn gì ả kỹ nữ Tần Thì Nguyệt cũng bán đứng chúng ta, chỉ không ngờ lại nhanh như vậy.”
Ninh Dạ cười nói: “Nếu đã biết rồi, vậy bây giờ ngươi có hai lựa chọn. Một là chết, một là bó tay chịu trói. Ngươi chọn cách nào?”
Nhị Bảo không nói gì, chỉ nhìn về phía Lưu Đại Trụ.
Lưu Đại Trụ run như cầy sấy.
Nhị Bảo cười gằn nói: “Hắn nói không sai, coi một tu sĩ Hoa Luân là thằng ngu, đánh chửi suốt ba năm. Lưu Đại Trụ, ngươi có chết cũng vinh.”
Nói đoạn vung kiếm trong tay, đã đâm thẳng vào yết hầu Lưu Đại Trụ.
Hơi nóng trên kiếm còn chưa hết, yết hầu Lưu Đại Trụ đã có mùi thịt nướng.
Ninh Dạ nhíu mày nhưng không làm gì cả, chỉ phất tay một cái, sau lưng đã có tu sĩ xông lên.
Nhị Bảo vung kiếm trong tay khiến hơi nước toả ra nghi ngút, trong làm hơi nước đó, hắn hóa thành ánh sáng bay đi, bỏ chạy về phía xa, tiếng nói vọng lại: “Ta chọn cách thứ ba, chạy!”
Ninh Dạ lắc đầu: “Nếu ngươi chạy, Hắc Bạch thần cung ta còn làm được việc gì nữa.”
Khi y đang nói, tất cả các tu sĩ đã cùng xuất thủ, một khoảng không gian hai màu đen trắng bao phủ toàn bộ đất trời.
Các tu sĩ mà Lao Huyền Minh giao cho y không phải hạng phàm mà là tinh anh của Huyền Sách phủ, không chỉ thực lực cá nhân manh mẽ mà còn giỏi về liên thủ, khi liên kết thi triển thậm chí có thể phát động Hắc Bạch Thiên Địa thần thông, tuy không kinh thế hãi tục như Nhạc Tâm Thiện nhưng muốn bao phủ một phố cũng không thành vấn đề.
Nhị Bảo hóa ánh sáng bỏ trốn nhưng giữa không gian hai màu đen trắng này, hắn chỉ như con ruồi không đầu trong căn phòng, không thể tìm được đường ra.
Tất cả các tu sĩ đồng thanh quát lớn: “Thu!”
Chỉ thấy không gian hai màu đen trắng đột nhiên co lại, như một chiếc lưới bọc lấy Nhị Bảo.
Triệu Nhị Bảo kinh hãi, đảo ngược thanh kiếm sắt, đã tự đâm về phía mình.
Ninh Dạ nói: ‘‘Ta muốn bắt sống.’‘
“Khống!” Đám tu sĩ lại quát.
Thân thể Triệu Nhị Bảo cứng đờ, không thể đâm tiếp được, ngay khoảnh khắc sau không gian hai màu đen trắng thu lại, tóm gọn lấy Nhị Bảo.
‘‘Mang đi.’‘ Ninh Dạ lạnh nhạt nói.
————————————————
Phòng cực hình của Huyền Sách phủ.
Phòng cực hình luôn là chỗ đáng sợ nhất trên cõi đời này.
Cho dù là người sắt, một khi vào phòng cực hình cũng bị tra tấn thành đống bùn nhão.
Ninh Dạ đứng ngoài phòng cực hình, có thể nghe thấy tiếng rên rĩ của Triệu Nhị Bảo.
Đó là phản ứng duy nhất mà hắn làm được sau khi chịu nỗi đau cực lớn, hắn rên rỉ như kiệt sức, vì đã bị tra tấn tới mức gần như tan vỡ.
Nhưng cho dù thế, hắn vẫn cắn chặt quai hàm, không chịu nói gì.
“Đúng là loại cứng đầu.” Lao Huyền Minh thở dài: “Rất ít người chịu được cực hình của Huyền Sách phủ chúng ta hơn một canh giờ, còn tên này đã chịu được tới ba canh giờ.”
Tu sĩ Huyền Sách phủ phụ trách tra tấn bên cạnh hắn cười bồi nói: “Lao sứ yên tâm, chắc chắn thuộc hạ sẽ bắt hắn mở miệng.”
Nhưng Ninh Dạ lại lắc đầu: “Tra tấn ép cung, hiệu quả thời gian đầu là tốt nhất. Thực ra nếu chịu được thời gian đầu thì càng về sau càng khó có hiệu quả.”
Tu sĩ tra tấn bên cạnh ngây ra một chút: “Ninh tuần tra viên nói đúng lắm, nhưng...”
“Ta biết ngươi định nói cho ngươi thêm thời gian, ngươi có thể bắt hắn nhận tội. Nhưng vấn đề là chúng ta không có nhiều thời gian như vậy. Tuy tin Triệu Nhị Bảo bị bắt đã được phong tỏa nhưng sớm muộn gì đám người Yên Vũ lâu có liên quan tới hắn cũng sẽ nhận được tin. Đợi đến lúc đó mới ra tay, e là người đã bỏ đi, nhà đã trống rỗng rồi.”
Tu sĩ tra tấn lúng túng nói: “Ta sẽ bảo bọn họ tăng mức độ lên.”
“Nếu vẫn không được thì sao?” Ninh Dạ hỏi ngược lại.
Tu sĩ tra tấn lại ngớ ra.
Một tu sĩ bên cạnh ngây ngốc nói: “Hay là mời Phó Đông Lưu xuất thủ? Thực Tâm công của hắn có thể tra hỏi được.”
Bốp!
Lao Huyền Minh đã tát thẳng vào mặt tu sĩ đó: “Ngươi có đầu óc không vậy?”
Có lẽ Thực Tâm công của Phó Đông Lưu sẽ tra hỏi được đáp án, nhưng vấn đề là Phó Đông Lưu là người bên Bạch điện. Tuy hắn không phụ trách Giám Sát đường nữa nhưng vẫn là người của Bạch diện, sao Hắc điện lại mời Phó Đông Lưu trợ giúp được.
Cho dù Phó Đông Lưu chịu giúp, Lao Huyền Minh cũng không đồng ý.
Dẫn hắn ra ngoài đi dạo?
Đám người ngơ ngác nhìn nhau.
Cuối cùng Lao Huyền Minh cười nói: “Vốn là ngươi bắt được hắn, nếu ngươi đã tự tin thì giao cho ngươi vậy.”