Thiên Cơ Điện

Chương 294: Cuối cùng Ninh Dạ đã hiểu ý hai người.





Động Huyền điện.

Phong Đông Lâm ngồi trên ghế chính, không ngờ bên cạnh lại là Nhạc Tâm Thiện.

Thấy Nhạc Tâm Thiện xuất hiện ở đây, Ninh Dạ lập tức hiểu bọn họ gọi mình tới chắc là để bàn đại sự - nếu chỉ là chuyện của Hắc điện, Nhạc Tâm Thiện sẽ không xuất hiện.

Nhưng Nhạc Tâm Thiện ngồi trên ghế phụ, chứng tỏ chuyện này vẫn do Hắc điện định đoạt.

Trong lòng đã có tính toán, Ninh Dạ nói: “Tham kiến Phong điện chủ, tham kiến đại điện chủ.”

“Ừ, ngồi đi.” Phong Đông Lâm rất hài lòng với biểu hiện gần đây của Ninh Dạ, thấy y tới bèn ban cho ngồi.

Ninh Dạ không khách sáo, ngồi xuống ở đằng dưới.

Phong Đông Lâm đã nói: “Ngươi xử lý chuyện Yên Vũ lâu không tệ. Cuối cùng thì lần này tên tiểu tử Lao Huyền Minh cũng tìm được một trợ thủ đáng tin cậy.”

“Phong điện chủ quá khen, đây là chức trách của Ninh Dạ.”

Phong Đông Lâm xua tay: “Không cần khách sáo, làm tốt là làm tốt thôi. Đây cũng là nguyên nhân vì sao ta gọi ngươi tới. Lần này có một chuyện lớn, chúng ta muốn nghe quan điểm của ngươi.”

Có chuyện lớn, nghe quan điểm của ta?

Ninh Dạ bị giọng điệu cực kỳ khách khí này làm cho kinh ngạc.

Phong Đông Lâm nhìn Nhạc Tâm Thiện, Nhạc Tâm Thiện nói: “Ngươi biết hết chuyện Cực Chiến đạo rồi chứ?”

‘‘Vâng.’‘ Ninh Dạ gật đầu.

“Có suy nghĩ gì không?” Nhạc Tâm Thiện hỏi.

Ninh Dạ suy nghĩ một chút rồi nói: “Thuộc hạ không biết đại điện chủ đang hỏi suy nghĩ về phương diện nào.”

“Cứ nói tùy ý.”

Cứ nói tùy ý.

Đầu óc Ninh Dạ nhanh chóng suy nghĩ.

Với địa vị của đám người Nhạc Tâm Thiện, chắc bọn họ không hứng thú gì về chuyện Giang Đại Chuy.

Bọn họ hỏi quan điểm của bản thân, vậy chắc chắn đây không phải việc nhỏ.

Không phải việc nhỏ thì phải là loại chuyện liên quan tới Ngọc Hoàng Cốt, Nguyên Cực Thần Cung. Lại nghĩ tới Hắc Bạch thần cung vẫn luôn...

Ninh Dạ cẩn thận từng lợi ích từng tí một trả lời: “Sau khi biết chuyện Cực Chiến đạo, suy nghĩ đầu tiên của thuộc hạ về vấn đề này là, rốt cuộc lần bàn bạc này là liên minh hay hợp tác?”

Sau khi nghe vấn đề này, Phong Đông Lâm mỉm cười thỏa mãn: “Vấn đề hay lắm. Có thể nghĩ tới điều này chứng tỏ đầu óc ngươi rất thông minh.”

Nhạc Tâm Thiện đã nói: “Liên minh thì không thể rồi. Ba liên minh ba môn phái đã là thế cục hình thành cả vạn năm, bất cứ bên này phá vỡ thế cục hiện tại cũng gây ra chấn động rất lớn. Đồng minh của Cực Chiến đạo là Vạn Hoa cốc, là Thánh Vương các, không phải Hắc Bạch thần cung, chuyện này sẽ không thay đổi.”

Ninh Dạ bèn nói: “Tức là đây chỉ là một đợt giao dịch đơn thuần?”

Phong Đông Lâm lắc đầu: “Cũng không hoàn toàn như vậy. Ngươi biết đấy, Mặc châu bốn bề thọ địch, tuy tài nguyên phong phú số một trong cửu châu nhưng cũng vì vậy nên kết thù quá nhiều. Hắc Bạch thần cung phải đối diện với nhiều tiên môn cùng một lúc, không thể phân thân được. Cũng chính vì nguyên nhân này nên trong hai năm vừa qua chúng ta liên tục xung đột với Mộc Khôi tông, khổ nỗi rơi vào hạ phong.”

Ặc, ngươi biết cách kiếm cớ cho mình nhỉ?

Rõ ràng đây là công lao của ông đây mà?

Nhạc Tâm Thiện tiếp tục nói: “Liệt châu và Mặc châu tiếp giáp với nhau, thường có chiến sự ở biên giới. Mục đích hợp tác của thần cung và Cực Chiến đạo lần này chủ yếu là đình chiến, thuận tiện tập trung lực lượng đối phó với Mộc Khôi tông.”

Phong Đông Lâm tiếp tục nói: “Nhưng thật ra chuyện này không mấy tác dụng. Chúng ta là người tu tiên, chí hướng là tiêu dao, trong lòng chứa đại đạo, nếu nói một lần nghị hòa này là đổi được bình an trong vòng trăm năm, vậy cả chúng ta và Cực Chiến đạo đều không tin!”

Ờ, ngươi cứ nói người tu tiên làm việc chuyên quyền độc đoán, bảo thủ, lại không có tinh thần tập thể là được.

Nhạc Tâm Thiện tiếp tục nói: “Vì vậy lần này giao dịch chỉ là bề ngoài, nghị hòa mới là mục đích. Nhưng nếu xét về mặt hiệu quả thực tế, thật ra chỉ hoàn thành giao dịch đã là đại công, còn về lâu dài, chúng ta cũng không coi trọng.”

Phong Đông Lâm tiếp tục nói: “Lưỡng Nghi Càn Khôn tán vốn là bảo vật của Hắc Bạch thần cung nhưng bị Cực Chiến đạo cướp mất. Bây giờ bọn chúng muốn dùng nó đổi lấy Nguyên Cực Thần Quang, đúng là mơ mộng hão huyền, nếu có thể thì ai mà muốn đổi?”

Mẹ nó chứ!

Cuối cùng Ninh Dạ đã hiểu ý hai người.

Hóa ra vốn là các ngươi định lừa người ta tới để cướp bảo bối à?

——————————————————————

Sau khi Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm lên tiếng, cuối cùng Ninh Dạ đã hiểu ý đồ của bọn họ.

Thật ra trong chuyện giao dịch với Cực Chiến đạo này, thái độ của Hắc Bạch thần cung vẫn rất mâu thuẫn.

Một mặt, bọn họ thật sự hy vọng nghị hòa với Cực Chiến đạo, tránh bớt tranh chấp.

Mặt khác, bọn họ lại rất không nỡ đổi Nguyên Cực Thần Quang đi.

Động Huyền điện.

Phong Đông Lâm ngồi trên ghế chính, không ngờ bên cạnh lại là Nhạc Tâm Thiện.

Thấy Nhạc Tâm Thiện xuất hiện ở đây, Ninh Dạ lập tức hiểu bọn họ gọi mình tới chắc là để bàn đại sự - nếu chỉ là chuyện của Hắc điện, Nhạc Tâm Thiện sẽ không xuất hiện.

Nhưng Nhạc Tâm Thiện ngồi trên ghế phụ, chứng tỏ chuyện này vẫn do Hắc điện định đoạt.

Trong lòng đã có tính toán, Ninh Dạ nói: “Tham kiến Phong điện chủ, tham kiến đại điện chủ.”

“Ừ, ngồi đi.” Phong Đông Lâm rất hài lòng với biểu hiện gần đây của Ninh Dạ, thấy y tới bèn ban cho ngồi.

Ninh Dạ không khách sáo, ngồi xuống ở đằng dưới.

Phong Đông Lâm đã nói: “Ngươi xử lý chuyện Yên Vũ lâu không tệ. Cuối cùng thì lần này tên tiểu tử Lao Huyền Minh cũng tìm được một trợ thủ đáng tin cậy.”

“Phong điện chủ quá khen, đây là chức trách của Ninh Dạ.”

Phong Đông Lâm xua tay: “Không cần khách sáo, làm tốt là làm tốt thôi. Đây cũng là nguyên nhân vì sao ta gọi ngươi tới. Lần này có một chuyện lớn, chúng ta muốn nghe quan điểm của ngươi.”

Có chuyện lớn, nghe quan điểm của ta?

Ninh Dạ bị giọng điệu cực kỳ khách khí này làm cho kinh ngạc.

Phong Đông Lâm nhìn Nhạc Tâm Thiện, Nhạc Tâm Thiện nói: “Ngươi biết hết chuyện Cực Chiến đạo rồi chứ?”

‘‘Vâng.’‘ Ninh Dạ gật đầu.

“Có suy nghĩ gì không?” Nhạc Tâm Thiện hỏi.

Ninh Dạ suy nghĩ một chút rồi nói: “Thuộc hạ không biết đại điện chủ đang hỏi suy nghĩ về phương diện nào.”

“Cứ nói tùy ý.”

Cứ nói tùy ý.

Đầu óc Ninh Dạ nhanh chóng suy nghĩ.

Với địa vị của đám người Nhạc Tâm Thiện, chắc bọn họ không hứng thú gì về chuyện Giang Đại Chuy.

Bọn họ hỏi quan điểm của bản thân, vậy chắc chắn đây không phải việc nhỏ.

Không phải việc nhỏ thì phải là loại chuyện liên quan tới Ngọc Hoàng Cốt, Nguyên Cực Thần Cung. Lại nghĩ tới Hắc Bạch thần cung vẫn luôn...

Ninh Dạ cẩn thận từng lợi ích từng tí một trả lời: “Sau khi biết chuyện Cực Chiến đạo, suy nghĩ đầu tiên của thuộc hạ về vấn đề này là, rốt cuộc lần bàn bạc này là liên minh hay hợp tác?”

Sau khi nghe vấn đề này, Phong Đông Lâm mỉm cười thỏa mãn: “Vấn đề hay lắm. Có thể nghĩ tới điều này chứng tỏ đầu óc ngươi rất thông minh.”

Nhạc Tâm Thiện đã nói: “Liên minh thì không thể rồi. Ba liên minh ba môn phái đã là thế cục hình thành cả vạn năm, bất cứ bên này phá vỡ thế cục hiện tại cũng gây ra chấn động rất lớn. Đồng minh của Cực Chiến đạo là Vạn Hoa cốc, là Thánh Vương các, không phải Hắc Bạch thần cung, chuyện này sẽ không thay đổi.”

Ninh Dạ bèn nói: “Tức là đây chỉ là một đợt giao dịch đơn thuần?”

Phong Đông Lâm lắc đầu: “Cũng không hoàn toàn như vậy. Ngươi biết đấy, Mặc châu bốn bề thọ địch, tuy tài nguyên phong phú số một trong cửu châu nhưng cũng vì vậy nên kết thù quá nhiều. Hắc Bạch thần cung phải đối diện với nhiều tiên môn cùng một lúc, không thể phân thân được. Cũng chính vì nguyên nhân này nên trong hai năm vừa qua chúng ta liên tục xung đột với Mộc Khôi tông, khổ nỗi rơi vào hạ phong.”

Ặc, ngươi biết cách kiếm cớ cho mình nhỉ?

Rõ ràng đây là công lao của ông đây mà?

Nhạc Tâm Thiện tiếp tục nói: “Liệt châu và Mặc châu tiếp giáp với nhau, thường có chiến sự ở biên giới. Mục đích hợp tác của thần cung và Cực Chiến đạo lần này chủ yếu là đình chiến, thuận tiện tập trung lực lượng đối phó với Mộc Khôi tông.”

Phong Đông Lâm tiếp tục nói: “Nhưng thật ra chuyện này không mấy tác dụng. Chúng ta là người tu tiên, chí hướng là tiêu dao, trong lòng chứa đại đạo, nếu nói một lần nghị hòa này là đổi được bình an trong vòng trăm năm, vậy cả chúng ta và Cực Chiến đạo đều không tin!”

Ờ, ngươi cứ nói người tu tiên làm việc chuyên quyền độc đoán, bảo thủ, lại không có tinh thần tập thể là được.

Nhạc Tâm Thiện tiếp tục nói: “Vì vậy lần này giao dịch chỉ là bề ngoài, nghị hòa mới là mục đích. Nhưng nếu xét về mặt hiệu quả thực tế, thật ra chỉ hoàn thành giao dịch đã là đại công, còn về lâu dài, chúng ta cũng không coi trọng.”

Phong Đông Lâm tiếp tục nói: “Lưỡng Nghi Càn Khôn tán vốn là bảo vật của Hắc Bạch thần cung nhưng bị Cực Chiến đạo cướp mất. Bây giờ bọn chúng muốn dùng nó đổi lấy Nguyên Cực Thần Quang, đúng là mơ mộng hão huyền, nếu có thể thì ai mà muốn đổi?”


Sau khi Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm lên tiếng, cuối cùng Ninh Dạ đã hiểu ý đồ của bọn họ.

Thật ra trong chuyện giao dịch với Cực Chiến đạo này, thái độ của Hắc Bạch thần cung vẫn rất mâu thuẫn.

Một mặt, bọn họ thật sự hy vọng nghị hòa với Cực Chiến đạo, tránh bớt tranh chấp.

Mặt khác, bọn họ lại rất không nỡ đổi Nguyên Cực Thần Quang đi.