Ninh Dạ không biết đây là lần thứ bao nhiêu y đến Thiên Tú các, nhưng đây là lần đầu tiên y dùng thân phận thực sự xuất hiện ở chỗ này.
Đứng trước đại sảnh của Thiên Tú các, Ninh Dạ mỉm cười nói: “Dọn dẹp.”
“Rõ!”
Một tu sĩ sau lưng y đứng ra quát lớn: “Hắc Bạch thần cung có lệnh, mọi người lập tức rời khỏi Thiên Tú các, không được bỏ sót!”
Tiếng quát như sấm dậy, chấn động cả tầng mây, khiến đám người bên trong xôn xao.
Sau đó chỉ nghe tiếng rống: “Ai dám đuổi người lung tung?”
Vài luồng khí thế uy nghiêm ập tới, là đại nhân vật của Hắc Bạch thần cung đang mua vui ở đây, hiển nhiên đã bị hành động này chọc giận.
Ninh Dạ tiện tay ném lên, một tấm ngọc lệnh hình hắc bạch âm dương ngư đã xuất hiện trên không trung: “Tuần tra viên của Huyền Sách phủ, Ninh Dạ phụng lệnh cai quản Chấp Tử thành, kính mong chư vị phối hợp.”
‘‘Ninh Dạ?’‘
Xoạt xoạt xoạt!
Vài bóng người xuất hiện trong đại sảnh.
Một bóng người rất quen thuộc với Ninh Dạ, chính là Công Tôn Dạ.
Hắn liếc mắt nhìn Ninh Dạ rồi lạnh nhạt nói: “Đúng là ngươi! Thu hồi mệnh lệnh đi, ta biết quyền hạn của ngươi, nhưng nhiệm vụ của ngươi không phải thể hiện uy phong bừa bãi.”
Ninh Dạ hỏi ngược lại: “Công Tôn thượng sư biết nhiệm vụ của ta là gì không?”
Công Tôn Dạ đờ ra.
Nhiệm vụ mà Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm giao cho Ninh Dạ là tuyệt mật, mọi người chỉ biết nó có liên quan tới Cực Chiến đạo nhưng tình hình cụ thể ra sao lại không rõ.
Ninh Dạ hỏi ngược lại như vậy khiến Công Tôn Dạ không biết nói gì.
Ninh Dạ không muốn đắc tội với quá nhiều người, y nói thẳng: “Quẫy nhiễu thượng sư là lỗi của Ninh Dạ, nhưng kính xin các vị thượng sư tha thứ, Ninh Dạ làm vậy tự có lý do của Ninh Dạ.”
Thấy y vẫn khá có chừng mực, Công Tôn Dạ nói: “Rốt cuộc có chuyện gì? Có cần chúng ta phối hợp không?”
Ninh Dạ suy nghĩ rồi trả lời: “Nếu chư vị thượng sư đồng ý phối hợp thì không thể tốt hơn.”
Y nói với thủ hạ: “Dẫn tất cả mọi người trong Thiên Tú các ra đây, sau đó... lục soát!”
“Rõ!”
Các tu sĩ đi theo bên cạnh Ninh Dạ đã lao ra như lang như hổ, bắt toàn bộ kỹ nữ trong Thiên Tú các, không quan tâm những nữ nhân này đã mặc quần áo hay chưa, chỉ ném ào àora ngoài. Trong lúc nhất thời ngoài đại sảnh vô số tiếng líu ríu, tay ngọc chân ngà vắt ngang nhau, cảnh tượng quyến rũ vô song.
“Ai da, có chuyện gì vậy?” Tú bà của Thiên Tú các chạy tới nói với Ninh Dạ: “Ninh tuần tra viên, chắc có hiểu lầm gì à? Đều là người một nhà mà, có tình hình gì thì cứ nói rõ là được. Nể mặt Tà Vương...”
Ninh Dạ ngắt lời cô nàng: “Ta biết nơi này được Tà Vương che trở, trước khi tới đây ta đã nói với Tà Vương rồi.”
Tru Tâm Tà Vương - Hạ Trung Đường, Tứ Cửu Nhân Ma, chính là chủ của Thiên Tú các.
Nhưng chuyện này liên quan tới Vạn Hoa cốc, cho dù hắn là Tà Vương cũng chẳng cưỡng ép bảo vệ.
Tú bà đờ đãn, thấy càng nhiều tu sĩ bắt từng kỹ nữ đẩy ra, càng nhiều tu sĩ Huyền Sách phủ lao vào các nơi bắt đầu tìm kiếm từ trên xuống dưới.
Thấy tình cảnh này, tú bà biết mình có nói gì cũng vô dụng, đành hỏi: “Chẳng hay tuần tra viên muốn tìm gì?”
Ninh Dạ nhìn bà ta: “Có người mật báo nói gián điệp của Vạn Hoa cốc đang ở nơi này.”
Tú bà kia trong lòng giật thót nhưng mặt vẫn mỉm cười: “Ai da, sao tuần tra viên lại nói như vậy, nữ nhân trong Thiên Tú các này đều là người khổ sở, sao lại làm gián điệp được chứ? Hiểm lầm rồi!”
Ninh Dạ cảm nhận được tâm trạng của bà ta, chỉ khẽ mỉm cười chứ không nói gì, vẫn tiếp tục sử dụng Tiệt Thiên thuật cảm thụ tâm tư của những người khác.
Không thể không thừa nhận, Tiệt Thiên thuật là pháp thuật cực tốt để phân biệt ngay gian, chỉ trong chốc lát Ninh Dạ đã cảm thụ được tâm tư kỳ dị của rất nhiều người.
Tuy Thiên Tú các là cứ điểm bí mật của Vạn Hoa cốc nhưng chưa chắc tất cả mọi người trong Thiên Tú các đều là gián điệp của Vạn Hoa cốc. Còn điểm khác biệt lớn nhất giữa gián điệp và không phải gián điệp là trong tình huống này những kỹ nữ bình thường sẽ chỉ thấy sợ hãi và hiếu kỳ chứ không thấy chột dạ.
Gián điệp lại khác, trong lòng gián điệp sẽ lo lắng, sẽ nghĩ có phải thân phận đã bại lộ không, mình nên làm thế nào. Đầu óc thì suy nghĩ, tâm tình thì khó lường, vừa kinh hãi vừa cố ra vẻ trấn tĩnh, tâm trạng hoàn toàn toàn khác với những người còn lại.
Trong số đó địa vị càng cao thì tâm cảnh càng thay đổi rõ rệt, thường thì ngoài sợ hãi còn có phẫn nộ, chán ghét, cùng quyết tâm trả thù.
Vì vậy Ninh Dạ nhanh chóng nhận ra ai là gián điệp, ai không phải.
Còn tú bà trước mắt, Ninh Dạ có thể xác nhận đối phương chính là người của Vạn Hoa cốc.
Thiên Tú các.
Ninh Dạ không biết đây là lần thứ bao nhiêu y đến Thiên Tú các, nhưng đây là lần đầu tiên y dùng thân phận thực sự xuất hiện ở chỗ này.
Đứng trước đại sảnh của Thiên Tú các, Ninh Dạ mỉm cười nói: “Dọn dẹp.”
“Rõ!”
Một tu sĩ sau lưng y đứng ra quát lớn: “Hắc Bạch thần cung có lệnh, mọi người lập tức rời khỏi Thiên Tú các, không được bỏ sót!”
Tiếng quát như sấm dậy, chấn động cả tầng mây, khiến đám người bên trong xôn xao.
Sau đó chỉ nghe tiếng rống: “Ai dám đuổi người lung tung?”
Vài luồng khí thế uy nghiêm ập tới, là đại nhân vật của Hắc Bạch thần cung đang mua vui ở đây, hiển nhiên đã bị hành động này chọc giận.
Ninh Dạ tiện tay ném lên, một tấm ngọc lệnh hình hắc bạch âm dương ngư đã xuất hiện trên không trung: “Tuần tra viên của Huyền Sách phủ, Ninh Dạ phụng lệnh cai quản Chấp Tử thành, kính mong chư vị phối hợp.”
‘‘Ninh Dạ?’‘
Xoạt xoạt xoạt!
Vài bóng người xuất hiện trong đại sảnh.
Một bóng người rất quen thuộc với Ninh Dạ, chính là Công Tôn Dạ.
Hắn liếc mắt nhìn Ninh Dạ rồi lạnh nhạt nói: “Đúng là ngươi! Thu hồi mệnh lệnh đi, ta biết quyền hạn của ngươi, nhưng nhiệm vụ của ngươi không phải thể hiện uy phong bừa bãi.”
Ninh Dạ hỏi ngược lại: “Công Tôn thượng sư biết nhiệm vụ của ta là gì không?”
Công Tôn Dạ đờ ra.
Nhiệm vụ mà Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm giao cho Ninh Dạ là tuyệt mật, mọi người chỉ biết nó có liên quan tới Cực Chiến đạo nhưng tình hình cụ thể ra sao lại không rõ.
Ninh Dạ hỏi ngược lại như vậy khiến Công Tôn Dạ không biết nói gì.
Ninh Dạ không muốn đắc tội với quá nhiều người, y nói thẳng: “Quẫy nhiễu thượng sư là lỗi của Ninh Dạ, nhưng kính xin các vị thượng sư tha thứ, Ninh Dạ làm vậy tự có lý do của Ninh Dạ.”
Thấy y vẫn khá có chừng mực, Công Tôn Dạ nói: “Rốt cuộc có chuyện gì? Có cần chúng ta phối hợp không?”
Ninh Dạ suy nghĩ rồi trả lời: “Nếu chư vị thượng sư đồng ý phối hợp thì không thể tốt hơn.”
Y nói với thủ hạ: “Dẫn tất cả mọi người trong Thiên Tú các ra đây, sau đó... lục soát!”
“Rõ!”
Các tu sĩ đi theo bên cạnh Ninh Dạ đã lao ra như lang như hổ, bắt toàn bộ kỹ nữ trong Thiên Tú các, không quan tâm những nữ nhân này đã mặc quần áo hay chưa, chỉ ném ào àora ngoài. Trong lúc nhất thời ngoài đại sảnh vô số tiếng líu ríu, tay ngọc chân ngà vắt ngang nhau, cảnh tượng quyến rũ vô song.
“Ai da, có chuyện gì vậy?” Tú bà của Thiên Tú các chạy tới nói với Ninh Dạ: “Ninh tuần tra viên, chắc có hiểu lầm gì à? Đều là người một nhà mà, có tình hình gì thì cứ nói rõ là được. Nể mặt Tà Vương...”
Ninh Dạ ngắt lời cô nàng: “Ta biết nơi này được Tà Vương che trở, trước khi tới đây ta đã nói với Tà Vương rồi.”
Tru Tâm Tà Vương - Hạ Trung Đường, Tứ Cửu Nhân Ma, chính là chủ của Thiên Tú các.
Nhưng chuyện này liên quan tới Vạn Hoa cốc, cho dù hắn là Tà Vương cũng chẳng cưỡng ép bảo vệ.
Tú bà đờ đãn, thấy càng nhiều tu sĩ bắt từng kỹ nữ đẩy ra, càng nhiều tu sĩ Huyền Sách phủ lao vào các nơi bắt đầu tìm kiếm từ trên xuống dưới.
Thấy tình cảnh này, tú bà biết mình có nói gì cũng vô dụng, đành hỏi: “Chẳng hay tuần tra viên muốn tìm gì?”
Ninh Dạ nhìn bà ta: “Có người mật báo nói gián điệp của Vạn Hoa cốc đang ở nơi này.”
Gián điệp lại khác, trong lòng gián điệp sẽ lo lắng, sẽ nghĩ có phải thân phận đã bại lộ không, mình nên làm thế nào. Đầu óc thì suy nghĩ, tâm tình thì khó lường, vừa kinh hãi vừa cố ra vẻ trấn tĩnh, tâm trạng hoàn toàn toàn khác với những người còn lại.
Trong số đó địa vị càng cao thì tâm cảnh càng thay đổi rõ rệt, thường thì ngoài sợ hãi còn có phẫn nộ, chán ghét, cùng quyết tâm trả thù.
Vì vậy Ninh Dạ nhanh chóng nhận ra ai là gián điệp, ai không phải.
Còn tú bà trước mắt, Ninh Dạ có thể xác nhận đối phương chính là người của Vạn Hoa cốc.