Thiên Cơ Điện

Chương 304: Đó là vì bọn họ không biết thủ đoạn của chúng ta.”





Gã cao to tên Trọng Cổ cười ha hả: “Vương đã nói người dùng đầu óc quá nhiều thì mất cả dũng khí, không phải đàn ông chân chính. Cực Chiến đạo chúng ta không chơi trò đó.”

“Được rồi, được rồi, không cần nói trò này trò kia với ta, ta hiểu.” Tần Thì Nguyệt bất đắc dĩ nói, cô nàng nghe luận điệu này nhiều rồi, lười chẳng muốn cãi.

“Nhưng vương tôn trọng người trí tuệ, đặc sứ chính là trí giả của chúng ta, có ngài ở đây, chúng ta chỉ cần nghe lệnh là được.”

“Nhưng một người thì kế ngắn.” Tần Thì Nguyệt đi qua đi lại.

Cô không tin cái danh trí giả đó.

Con người có thông minh tới đâu cũng có lúc tính toán sơ sót, có lúc kế hoạch thật sự hoàn hảo không phải do một người thiết lập mà là một đám người hợp sức bày mưu.

Đáng tiếc, tuy cô là đặc sứ nhưng rất khó tìm được người hợp tác cùng đối mặt vấn đề, giải quyết vấn đề.

Nhưng cũng chính vì vậy, ánh mắt của Tần Thì Nguyệt tập trung vào việc chính nhiều hơn.

Lúc này cô suy nghĩ một hồi rồi nói: “Thông báo cho Hắc Bạch thần cung, mau chóng bố trí một buổi gặp mặt. Phải nhanh chóng bàn bạc xong xuôi, giao dịch thật sớm, về cho sớm.”

Trọng Cổ nói: “Hôm qua vừa có người tới, đưa thêm một số yêu cầu, đây là tài nguyên mà bọn họ muốn.”

Nói xong đưa cho Tần Thì Nguyệt một danh sách.

Tần Thì Nguyệt nhìn lướt qua, cau mày nói: “Toàn những tài nguyên không quan trọng mấy, còn nữa, chúng ta cần mảnh vỡ Thiên Cơ điện làm gì? Lại còn định đổi ba mảnh vỡ vô dụng lấy Thiên Thần đan? Bọn họ điên rồi à?”

Trọng Cổ vẫn không nói gì.

Tần Thì Nguyệt lại càng lúc càng nôn nóng, suy nghĩ một hồi lâu rồi lắc đầu nói: “Không đúng, ta cảm thấy bọn họ đang kéo dài thời gian.”

Cuối cùng Trọng Cổ cũng phản ứng lại: “Ý của đặc sứ là bọn họ vốn không có thành ý, chẳng lẽ định nhân cơ hộp cướp lấy Lưỡng Nghi Càn Khôn tán?”

Chuyện cưỡng ép cướp đoạt như vậy, Cực Chiến đạo rất có kinh nghiệm, nhanh chóng nghĩ đến.

Tần Thì Nguyệt lại không tán thành: “Có khả năng này nhưng nếu muốn động thủ thì không cần câu kéo lâu như vậy, chúng ta đang ở đây, bọn họ có thể trực tiếp ra tay.”

“Đó là vì bọn họ không biết thủ đoạn của chúng ta.”

“Ý của ngươi là... bọn họ đang nghĩ cách thám thính thủ đoạn bảo vệ Lưỡng Nghi Càn Khôn tán của chúng ta, sau đó lập kế hoạch nhắm vào?”

Trọng Cổ gãi đầu, ấp úng nói: “Đầu óc ta hơi đơn giản, đặc sứ hỏi ta, ta chỉ nghĩ được đến thế thôi.”

“Có lúc đơn giản chưa chắc đã sai lầm.” Tần Thì Nguyệt nói.

Tuy Trọng Cổ suy nghĩ đơn giản nhưng chính vì vậy lại nhắm thẳng vào trọng tâm.

“Vậy chúng ta nên làm gì?” Trọng Cổ lại vứt lại vấn đề cho Tần Thì Nguyệt.

Ánh mắt Tần Thì Nguyệt híp lại: “Hắc Bạch thần cung lệnh bài cho Ninh Dạ, chắc chắn có trọng trách. Hoàn thành được nhiệm vụ hay không, e là mấu chốt nằm trên người hắn... Tới tìm Ninh Dạ, ta muốn bàn bạc với hắn.”

——————————————————

Huyền Sách phủ.

Ninh Dạ đang xem hồ sơ vụ án.

Những hồ sơ này đều liên quan tới Yên Vũ lâu và Vạn Hoa cốc.

“Dương Nhạc.” Ninh Dạ đột nhiên nói.

“Có thuộc hạ.” Dương Nhạc đi tới

Dương Nhạc là đệ tử gia nhập Hắc Bạch thần cung đã mười năm, bây giờ đã là cảnh giới Hoa Luân, tuy chưa tới trung kỳ nhưng tu vi vẫn cao hơn Ninh Dạ khá nhiều. Tuy vậy quyền hành của y không bằng Ninh Dạ, chỉ có thể xưng thuộc hạ.

Trong Huyền Sách phủ, người này cũng khá tháo vát, khổ nỗi không có bối cảnh gì, sống trong Hắc Bạch thần cung mà mãi vẫn không ngóc đầu lên được, bây giờ chỉ là một tu sĩ bình thường trực thuộc Huyền Sách phủ.

Ninh Dạ thấy hắn không tệ, bèn giữ lại bên cạnh làm trợ thủ, chuyện này là một cơ hội tuyệt vời cho Dương Nhạc, cho nên hắn làm việc rất tập trung, thời gian vừa qua, hắn xử lý rất tốt những chuyện mà Ninh Dạ giao phó.

Lúc này, Ninh Dạ nói: “Đã thu thập đủ tư liệu về phủ đặc sứ chưa?”

“Đã thu thập đầy đủ.” Dương Nhạc nói xong đã trình tư liệu lên.

Ninh Dạ vừa lật xem vừa nói: “lần này người của phủ đặc sứ tới ngoại trừ tôi tớ thì có tất cả ba mươi mốt nhân viên chính thức, trong đó Tần Thì Nguyệt là Hoa Luân đỉnh phong, ba mươi người còn lại chỉ là Hoa Luân bình thường, thậm chí không có một người cảnh giới Vạn Pháp. Ngươi có cảm thấy lần này Cực Chiến đạo sắp xếp quá qua quýt không? Chẳng lẽ bọn họ không nghĩ tới chuyện Hắc Bạch thần cung sẽ trở mặt cướp đoạt à?”

Dương Nhạc trả lời: “Thuộc hạ cũng nghĩ vậy, thế nên thuộc hạ cảm thấy có thể Cực Chiến đạo không chỉ có từng này người, lực lượng ở mặt tối vẫn đang ẩn nấp, không xuất hiện.”

“Nhưng vấn đề chính là ở đây.” Ninh Dạ gõ bàn: “Bọn họ phái bao nhiêu người tới thì mới không sợ Hắc Bạch thần cung chúng ta cướp đoạt?”

Vấn đề này lại làm khó Ninh Dạ.

Nơi này là địa bàn của Hắc Bạch thần cung, trừ phi Cực Chiến đạo điều động quy mô lớn, chứ không có bao nhiêu người cũng vô dụng.

Gã cao to tên Trọng Cổ cười ha hả: “Vương đã nói người dùng đầu óc quá nhiều thì mất cả dũng khí, không phải đàn ông chân chính. Cực Chiến đạo chúng ta không chơi trò đó.”

“Được rồi, được rồi, không cần nói trò này trò kia với ta, ta hiểu.” Tần Thì Nguyệt bất đắc dĩ nói, cô nàng nghe luận điệu này nhiều rồi, lười chẳng muốn cãi.

“Nhưng vương tôn trọng người trí tuệ, đặc sứ chính là trí giả của chúng ta, có ngài ở đây, chúng ta chỉ cần nghe lệnh là được.”

“Nhưng một người thì kế ngắn.” Tần Thì Nguyệt đi qua đi lại.

Cô không tin cái danh trí giả đó.

Con người có thông minh tới đâu cũng có lúc tính toán sơ sót, có lúc kế hoạch thật sự hoàn hảo không phải do một người thiết lập mà là một đám người hợp sức bày mưu.

Đáng tiếc, tuy cô là đặc sứ nhưng rất khó tìm được người hợp tác cùng đối mặt vấn đề, giải quyết vấn đề.

Nhưng cũng chính vì vậy, ánh mắt của Tần Thì Nguyệt tập trung vào việc chính nhiều hơn.

Lúc này cô suy nghĩ một hồi rồi nói: “Thông báo cho Hắc Bạch thần cung, mau chóng bố trí một buổi gặp mặt. Phải nhanh chóng bàn bạc xong xuôi, giao dịch thật sớm, về cho sớm.”

Trọng Cổ nói: “Hôm qua vừa có người tới, đưa thêm một số yêu cầu, đây là tài nguyên mà bọn họ muốn.”

Nói xong đưa cho Tần Thì Nguyệt một danh sách.

Tần Thì Nguyệt nhìn lướt qua, cau mày nói: “Toàn những tài nguyên không quan trọng mấy, còn nữa, chúng ta cần mảnh vỡ Thiên Cơ điện làm gì? Lại còn định đổi ba mảnh vỡ vô dụng lấy Thiên Thần đan? Bọn họ điên rồi à?”

Trọng Cổ vẫn không nói gì.

Tần Thì Nguyệt lại càng lúc càng nôn nóng, suy nghĩ một hồi lâu rồi lắc đầu nói: “Không đúng, ta cảm thấy bọn họ đang kéo dài thời gian.”

Cuối cùng Trọng Cổ cũng phản ứng lại: “Ý của đặc sứ là bọn họ vốn không có thành ý, chẳng lẽ định nhân cơ hộp cướp lấy Lưỡng Nghi Càn Khôn tán?”

Chuyện cưỡng ép cướp đoạt như vậy, Cực Chiến đạo rất có kinh nghiệm, nhanh chóng nghĩ đến.

Tần Thì Nguyệt lại không tán thành: “Có khả năng này nhưng nếu muốn động thủ thì không cần câu kéo lâu như vậy, chúng ta đang ở đây, bọn họ có thể trực tiếp ra tay.”

“Đó là vì bọn họ không biết thủ đoạn của chúng ta.”

“Ý của ngươi là... bọn họ đang nghĩ cách thám thính thủ đoạn bảo vệ Lưỡng Nghi Càn Khôn tán của chúng ta, sau đó lập kế hoạch nhắm vào?”

Trọng Cổ gãi đầu, ấp úng nói: “Đầu óc ta hơi đơn giản, đặc sứ hỏi ta, ta chỉ nghĩ được đến thế thôi.”

“Có lúc đơn giản chưa chắc đã sai lầm.” Tần Thì Nguyệt nói.

Tuy Trọng Cổ suy nghĩ đơn giản nhưng chính vì vậy lại nhắm thẳng vào trọng tâm.

“Vậy chúng ta nên làm gì?” Trọng Cổ lại vứt lại vấn đề cho Tần Thì Nguyệt.

Ánh mắt Tần Thì Nguyệt híp lại: “Hắc Bạch thần cung lệnh bài cho Ninh Dạ, chắc chắn có trọng trách. Hoàn thành được nhiệm vụ hay không, e là mấu chốt nằm trên người hắn... Tới tìm Ninh Dạ, ta muốn bàn bạc với hắn.”

——————————————————

Huyền Sách phủ.

Ninh Dạ đang xem hồ sơ vụ án.

Những hồ sơ này đều liên quan tới Yên Vũ lâu và Vạn Hoa cốc.

“Dương Nhạc.” Ninh Dạ đột nhiên nói.

“Có thuộc hạ.” Dương Nhạc đi tới

Dương Nhạc là đệ tử gia nhập Hắc Bạch thần cung đã mười năm, bây giờ đã là cảnh giới Hoa Luân, tuy chưa tới trung kỳ nhưng tu vi vẫn cao hơn Ninh Dạ khá nhiều. Tuy vậy quyền hành của y không bằng Ninh Dạ, chỉ có thể xưng thuộc hạ.

Trong Huyền Sách phủ, người này cũng khá tháo vát, khổ nỗi không có bối cảnh gì, sống trong Hắc Bạch thần cung mà mãi vẫn không ngóc đầu lên được, bây giờ chỉ là một tu sĩ bình thường trực thuộc Huyền Sách phủ.


Dương Nhạc trả lời: “Thuộc hạ cũng nghĩ vậy, thế nên thuộc hạ cảm thấy có thể Cực Chiến đạo không chỉ có từng này người, lực lượng ở mặt tối vẫn đang ẩn nấp, không xuất hiện.”

“Nhưng vấn đề chính là ở đây.” Ninh Dạ gõ bàn: “Bọn họ phái bao nhiêu người tới thì mới không sợ Hắc Bạch thần cung chúng ta cướp đoạt?”

Vấn đề này lại làm khó Ninh Dạ.

Nơi này là địa bàn của Hắc Bạch thần cung, trừ phi Cực Chiến đạo điều động quy mô lớn, chứ không có bao nhiêu người cũng vô dụng.