Từng luồng phù văn lấp lánh ánh sáng, Thiên Tinh thạch vốn không có kết cấu gì, chỉ bay lượn tùy ý, nhưng lúc này dẫn dần xoay chuyển trên không với quỹ tích nhất định, cứ như có hai bàn tay vô hình đang dẫn dắt chúng, từ từ hình thành một trận pháp kỳ ảo được tạo hoàn toàn từ Thiên Tinh thạch. Một khắc sau, tất cả Thiên Tinh thạch từ từ ảm đạm, chỉ tạo thành một lỗ đen ở vị trí trống rỗng chính giữa.
Cảnh tượng này giống hệt lúc xảy ra chuyện trong phế tích Vô Thường tự.
“Ninh tuần tra viên?” Dương Nhạc hơi lo lắng: “Bọn họ đang giở trò gì vậy?”
“Không sao, ngươi cứ xem là được.” Ninh Dạ nói xong đột nhiên nhảy lên, chui thẳng vào trong trận, hạ xuống trên một tảng Thiên Tinh thạch.
Tảng đá này ở góc của Thiên Tinh thạch trận, trông bình thường không có gì lạ nhưng thực chất là vị trí trọng tâm cực kỳ quan trọng.
Nắm giữ nơi này chẳng khác gì nắm giữ toàn bộ Thiên Tinh thạch trận.
Hai tay Tần Thì Nguyệt vẫn không ngừng vung lên.
Pháp lực quét qua, lỗ đen từ từ mở rộng, đại lượng thần quang ngũ sắc tuôn ra từ trong lỗ đen, bao phủ toàn bộ Thiên Tinh thạch trận. Thần quang rực rỡ, không ai thấy được cảnh tượng bên trong, ngay cả Nhạc Tâm Thiện luôn quan sát cũng không thể nhìn xuyên qua ảo cảnh của thần quang này.
Chỉ có một người là ngoại lệ.
Ninh Dạ.
Y trấn thủ trung khu, nắm giữ vận chuyển của toàn bộ đại trận, ảo ảnh của thần quang hoàn toàn không ảnh hưởng tới y - đây cũng là một phần trong giao dịch của bọn họ.
Khi thần quang ngũ sắc rực rỡ tới cực hạn, cuối cùng trong lỗ đen có một cái đầu tròn tròn lông trắng thập thò, sau đó nó nhảy thẳng ra ngoài, không ngờ lại là một con khỉ lông trắng.
Con khỉ kia kêu lên vui mừng, bay về phía Tần Thì Nguyệt.
Nhưng ngay khi nó bay ra, Ninh Dạ xiết chặt nắm tay, con rối Thần Cơ giơ tay lên.
Tin trận xoay chuyển, ánh sáng ngũ sắc đã hóa thành một bàn tay ánh sáng, không ngờ lại nắm chặt lấy con khỉ lông trắng kia, cất vào trong lòng, chỉ có điều trận pháp đang che giấu, không ai thấy được cảnh tượng này.
“Khẹc!” Con khỉ kia sợ hãi kêu la, không ngờ lại không cách nào thoát thân.
“Đừng vội, bảo bối.” Tần Thì Nguyệt dịu dàng an ủi.
Cô ngẩng cao đầu nhìn Ninh Dạ: “Bây giờ ngươi đã thỏa mãn chưa?”
“Đương nhiên.” Ninh Dạ đã đi vào trong ngũ sắc thần quang, giơ tay lên, Nguyên Cực Thần Quang bay về phía Tần Thì Nguyệt.
Tần Thì Nguyệt nhận lấy Nguyên Cực Thần Quang, không hề do dự gỡ Lưỡng Nghi Càn Khôn tán xuống ném cho Ninh Dạ nói: “Đã được chưa?”
“Bước đầu tiên thôi, dù sao trò hay mới chỉ bắt đầu thôi mà!” Ninh Dạ mỉm cười vẫy tay, tiện đó ném một hạt đan dược ra.
Tần Thì Nguyệt nhận đan dược, không hề do dự nuốt thẳng xuống.
“Đặc sứ!” Đám hộ vệ Cực Chiến đạo đồng thời hét lớn.
“Không sao, ta tin Ninh tuần tra viên sẽ tuân thủ lời hứa.” Tần Thì Nguyệt nói: “Bây giờ có thể đưa nó cho ta được chưa?”
Ninh Dạ mỉm cười, không ngờ lại lấy một mũi châm ra, ‘phốc’ một tiếng đâm vào cơ thể con yêu hầu, trực tiếp rút một ống máu.
Sau khi lấy máu của yêu hầu, Ninh Dạ mới buông tay, con khỉ đã bay vào lòng Tần Thì Nguyệt, liếm láp cô như điên, chẳng khác nào đứa trẻ trở về vòng tay mẹ. Miệng nó còn kêu khèng khẹc, quay đầu trừng mắt nhìn Ninh Dạ, hiển nhiên còn tức giận Ninh Dạ đã rút máu của nó.
Tần Thì Nguyệt nói nhỏ với con khỉ vài câu, con khỉ đột nhiên tru lên một tiếng, hít một cái vào không trung, ngũ sắc thân quang tràn ngập bầu trời bị nó hút vào bụng. Sau khi đại lượng thần quang tiến vào cơ thể, khí thế của con khỉ lông trắng cũng đột ngột tăng cường, một luồng uy áp cường đại quét qua toàn trường.
Trước đây con khỉ này bị phong ấn, còn trận pháp trước mắt không chỉ có tác dụng triệu hồi nó ra, còn là trận pháp giải trừ phong ấn, khôi phục thực lực cho nó.
‘‘Đây là!’‘
Nhạc Tâm Thiện và Phong Đông Lâm ở phía xa cũng cảm nhận được chấn động kỳ dị này, nhưng bọn họ có cố quan sát vẫn chỉ thấy nơi trao đổi có vô số huyền bí, khó lòng nắm bắt được.
Trong lòng đang kinh hãi, khí thế trước mặt lại đột nhiên tiêu tan.
Khí thế như gió nổi mây vần chấn động cả đất trời đã không còn tồn tại, còn những viên Thiên Tinh thạch ở khu vực trung tâm như đồng thời mất đi hào quang, cứ thế rơi xuống.
Ngôi sao nơi trần thế nổi tiếng nhất sông Thiên Tình, cứ thế biến mất.
Nhạc Tâm Thiện lẩm bẩm: “Ninh Dạ nói không sai, quả nhiên Cực Chiến đạo đã chuẩn bị từ trước, nơi này từng bị động tay động chân, chắc là một thủ đoạn không gian nào đó, nếu cướp đoạt chắc chắn sẽ thất bại.”
Phong Đông Lâm cũng gật đầu: “Đúng vậy, lần này là nhờ Ninh Dạ.”
Từng luồng phù văn lấp lánh ánh sáng, Thiên Tinh thạch vốn không có kết cấu gì, chỉ bay lượn tùy ý, nhưng lúc này dẫn dần xoay chuyển trên không với quỹ tích nhất định, cứ như có hai bàn tay vô hình đang dẫn dắt chúng, từ từ hình thành một trận pháp kỳ ảo được tạo hoàn toàn từ Thiên Tinh thạch. Một khắc sau, tất cả Thiên Tinh thạch từ từ ảm đạm, chỉ tạo thành một lỗ đen ở vị trí trống rỗng chính giữa.
Cảnh tượng này giống hệt lúc xảy ra chuyện trong phế tích Vô Thường tự.
“Ninh tuần tra viên?” Dương Nhạc hơi lo lắng: “Bọn họ đang giở trò gì vậy?”
“Không sao, ngươi cứ xem là được.” Ninh Dạ nói xong đột nhiên nhảy lên, chui thẳng vào trong trận, hạ xuống trên một tảng Thiên Tinh thạch.
Tảng đá này ở góc của Thiên Tinh thạch trận, trông bình thường không có gì lạ nhưng thực chất là vị trí trọng tâm cực kỳ quan trọng.
Nắm giữ nơi này chẳng khác gì nắm giữ toàn bộ Thiên Tinh thạch trận.
Hai tay Tần Thì Nguyệt vẫn không ngừng vung lên.
Pháp lực quét qua, lỗ đen từ từ mở rộng, đại lượng thần quang ngũ sắc tuôn ra từ trong lỗ đen, bao phủ toàn bộ Thiên Tinh thạch trận. Thần quang rực rỡ, không ai thấy được cảnh tượng bên trong, ngay cả Nhạc Tâm Thiện luôn quan sát cũng không thể nhìn xuyên qua ảo cảnh của thần quang này.
Chỉ có một người là ngoại lệ.
Ninh Dạ.
Y trấn thủ trung khu, nắm giữ vận chuyển của toàn bộ đại trận, ảo ảnh của thần quang hoàn toàn không ảnh hưởng tới y - đây cũng là một phần trong giao dịch của bọn họ.
Khi thần quang ngũ sắc rực rỡ tới cực hạn, cuối cùng trong lỗ đen có một cái đầu tròn tròn lông trắng thập thò, sau đó nó nhảy thẳng ra ngoài, không ngờ lại là một con khỉ lông trắng.
Con khỉ kia kêu lên vui mừng, bay về phía Tần Thì Nguyệt.
Nhưng ngay khi nó bay ra, Ninh Dạ xiết chặt nắm tay, con rối Thần Cơ giơ tay lên.
Tin trận xoay chuyển, ánh sáng ngũ sắc đã hóa thành một bàn tay ánh sáng, không ngờ lại nắm chặt lấy con khỉ lông trắng kia, cất vào trong lòng, chỉ có điều trận pháp đang che giấu, không ai thấy được cảnh tượng này.
“Khẹc!” Con khỉ kia sợ hãi kêu la, không ngờ lại không cách nào thoát thân.
“Đừng vội, bảo bối.” Tần Thì Nguyệt dịu dàng an ủi.
Cô ngẩng cao đầu nhìn Ninh Dạ: “Bây giờ ngươi đã thỏa mãn chưa?”
“Đương nhiên.” Ninh Dạ đã đi vào trong ngũ sắc thần quang, giơ tay lên, Nguyên Cực Thần Quang bay về phía Tần Thì Nguyệt.
Tần Thì Nguyệt nhận lấy Nguyên Cực Thần Quang, không hề do dự gỡ Lưỡng Nghi Càn Khôn tán xuống ném cho Ninh Dạ nói: “Đã được chưa?”
“Bước đầu tiên thôi, dù sao trò hay mới chỉ bắt đầu thôi mà!” Ninh Dạ mỉm cười vẫy tay, tiện đó ném một hạt đan dược ra.
Tần Thì Nguyệt nhận đan dược, không hề do dự nuốt thẳng xuống.
“Đặc sứ!” Đám hộ vệ Cực Chiến đạo đồng thời hét lớn.
“Không sao, ta tin Ninh tuần tra viên sẽ tuân thủ lời hứa.” Tần Thì Nguyệt nói: “Bây giờ có thể đưa nó cho ta được chưa?”
Ninh Dạ mỉm cười, không ngờ lại lấy một mũi châm ra, ‘phốc’ một tiếng đâm vào cơ thể con yêu hầu, trực tiếp rút một ống máu.
Sau khi lấy máu của yêu hầu, Ninh Dạ mới buông tay, con khỉ đã bay vào lòng Tần Thì Nguyệt, liếm láp cô như điên, chẳng khác nào đứa trẻ trở về vòng tay mẹ. Miệng nó còn kêu khèng khẹc, quay đầu trừng mắt nhìn Ninh Dạ, hiển nhiên còn tức giận Ninh Dạ đã rút máu của nó.
Tần Thì Nguyệt nói nhỏ với con khỉ vài câu, con khỉ đột nhiên tru lên một tiếng, hít một cái vào không trung, ngũ sắc thân quang tràn ngập bầu trời bị nó hút vào bụng. Sau khi đại lượng thần quang tiến vào cơ thể, khí thế của con khỉ lông trắng cũng đột ngột tăng cường, một luồng uy áp cường đại quét qua toàn trường.
Khí thế như gió nổi mây vần chấn động cả đất trời đã không còn tồn tại, còn những viên Thiên Tinh thạch ở khu vực trung tâm như đồng thời mất đi hào quang, cứ thế rơi xuống.
Ngôi sao nơi trần thế nổi tiếng nhất sông Thiên Tình, cứ thế biến mất.
Nhạc Tâm Thiện lẩm bẩm: “Ninh Dạ nói không sai, quả nhiên Cực Chiến đạo đã chuẩn bị từ trước, nơi này từng bị động tay động chân, chắc là một thủ đoạn không gian nào đó, nếu cướp đoạt chắc chắn sẽ thất bại.”
Phong Đông Lâm cũng gật đầu: “Đúng vậy, lần này là nhờ Ninh Dạ.”