Chấp Tử thành, trong một căn nhà nhỏ bên đại lộ Trường Thanh.
Cuối cùng Trì Vãn Ngưng cũng được gặp Linh di.
Nói đúng hơn là Công Tôn Điệp ngụy trang thành Linh di.
Cho dù trong lòng hiểu rõ, khi thấy Linh di do Công Tôn Điệp giả trang, khóe mắt Trì Vãn Ngưng vẫn đỏ bừng lên.
“Linh di!” Trì Vãn Ngưng nghẹn ngào.
Công Tôn Điệp đã ôm lấy Trì Vãn Ngưng: “Bé ngoan, mấy năm qua khổ cho con rồi.”
Trong lòng lại nói: “Hì hì, bé ngoan ơi, gọi thêm mấy tiếng di đi nữa.”
Trì Vãn Ngưng thầm tức giận: “Im mồm!”
Cô kéo Công Tôn Điệp ngồi xuống bên cạnh, trò chuyện mấy việc trong nhà.
Lâm Sinh Kiều đứng bên cạnh căng thẳng quan sát, cũng may Công Tôn Điệp thể hiện rất tốt, hình như Trì Vãn Ngưng không hề nghi ngờ.
Khác với bên phía Trì Vãn Ngưng, Lâm Sinh Kiều quan tâm tới chuyện bên sông Thiên Tinh hơn.
Lúc này đang thấy nhàm chán vô vị, đột nhiên Lâm Sinh Kiều đứng phắt dậy, không kiềm chế nổi hưng phấn trong lòng: “”Thành công rồi!”
Trì Vãn Ngưng thầm hiểu, nhìn bóng đen do Lâm Sinh Kiều ngưng tụ thành: “Người của chúng ta thành công rồi?”
Lâm Sinh Kiều hừ một tiếng: “Việc này không liên quan gì tới ngươi.”
Trì Vãn Ngưng mỉm cười: “E là vẫn liên quan tới ta đấy.”
“Cái gì?” Lâm Sinh Kiều sửng sốt.
Trì Vãn Ngưng vỗ nhẹ lên tay Công Tôn Điệp: “Linh di đợi một lát nhé, con nói mấy câu với Lâm quản sự.”
Lâm Sinh Kiều kinh hãi: “Ngươi...””
“Đúng!” Trì Vãn Ngưng gật đầu: “Ta biết ngươi là ai. Thật ra ngươi đâu cần lo lắng như vậy? Dù thế nào ta cũng là người của Yên Vũ lâu, bị ta phát hiện có phải chuyện lớn gì đâu. Ngươi nói đúng không? Lâm Sinh Kiều Lâm đại quản sự?”
Nghe Trì Vãn Ngưng nói vậy, rốt cuộc Lâm Sinh Kiều cũng hiện ra nguyên hình.
Cô ta chăm chú quan sát Trì Vãn Ngưng, khẽ thở dài: “Nếu ngươi đã phát hiện, ta cũng không còn gì để nói. Thế thì, có phải Ninh Dạ đã biết rồi không?”
“Đương nhiên rồi, chuyện này vốn không phải ta phát hiện ra mà là Ninh Dạ phát hiện.” Trì Vãn Ngưng cười nói “Thế nào? Người đàn ông của ta vẫn có chút tác dụng phải không?”
Lâm Sinh Kiều hừ một tiếng: “Sao hắn không bắt ta?”
“Đương nhiên là vì giữ ngươi lại thì có lợi hơn.” Trì Vãn Ngưng mỉm cười, đã nắm lấy tay Lâm Sinh Kiều, kéo cô ta ngồi xuống bên cạnh rồi nói: “Nếu Yên Vũ lâu đã thành công, chắc đã được lợi rồi, có phải lấy được Lưỡng Nghi Càn Khôn tán rồi không?”
Lâm Sinh Kiều nghĩ lại, việc này đã không còn là bí mật, bèn gật đầu: “Công Tôn Dạ là người của chúng ta.”
“Hóa ra là hắn, chẳng trách khi ta nói cho các ngươi kế hoạch của Ninh Dạ, các ngươi đã biết tính toán của họ từ trước. Yên Vũ lâu đúng là không để lọt điều gì. Nhưng nếu các ngươi coi thường Ninh Dạ vì điều này, các ngươi sai rồi. Tuy đã đoạt được Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, nhưng cấm chế vẫn còn, có cũng nhưng không. Trong tình huống này, người của Yên Vũ lâu cũng phải trở về chứ? Đã có manh mối là Lâm quản sự, Hắc Bạch thần cung có thể tìm ra các ngươi. Vì vậy ngươi nói xem, Ninh Dạ để ngươi lại chứ không bắt, có phải rất có lý không?”
Lâm Sinh Kiều hừ một tiếng: “Lần này coi như ngươi đã lập công. Nhưng cho dù có ngươi hay không, thật ra ta sẽ không trở lại Sương Nguyệt phường.”
Trì Vãn Ngưng bình tĩnh nói: “Ta cũng chẳng ngạc nhiên gì, Ninh Dạ đánh rắn động cỏ, chắc chắn các ngươi đã chuẩn bị trước. Sau khi gây ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn phải từ bỏ Sương Nguyệt phường rồi. Nhưng đây cũng là điều hắn đang mong đợi.”
“Hả? Là sao?” Lâm Sinh Kiều lấy làm lạ.
“Rất đơn giản!” Trì Vãn Ngưng trả lời: “Thân phận của ngươi bại lộ, không cần rụt cổ trong Sương Nguyệt phường nữa, tiếp đó có thể đi theo bọn Khâu Mộng Sơn, Lạc Đông Du cùng hành động.”
Lâm Sinh Kiều kinh hãi: “Sao ngươi biết tới Khâu Mộng Sơn?”
Trong lòng bỗng thấy cảnh giác, đang định hành động thì một luồng ám kình đã tập kich sau lưng Lâm Sinh Kiều.
Không ngờ lại là Công Tôn Điệp.
Đồng thời, Trì Vãn Ngưng vung nhẹ tay ngọc, vô số làn nước dâng lên bọc lấy Lâm Sinh Kiều, như vô số sợi dây thừng trói chặt lấy cô ta. Cùng lúc, Ám Ảnh ma chưởng của Công Tôn Điệp đã liên tục đánh vào cơ thể Lâm Sinh Kiều.
Lâm Sinh Kiều run rẩy kịch liệt, kinh hãi nhìn bọn họ.
Trì Vãn Ngưng lạnh nhạt nói: “Vì người nhà đã chết của ta, cũng vì Tam Thi đan trong cơ thể ta.”
Cuối cùng Lâm Sinh Kiều đã hiểu.
Cô ả há miệng định nói gì, nhưng cuối cùng chỉ gục đầu xuống, cứ thế mất mạng.
Trì Vãn Ngưng chậm rãi buông tay, nhìn xác Lâm Sinh Kiều, trong lòng bỗng thấy phiền muộn.
Sau khi lục lọi trên người Lâm Sinh Kiều một lúc, Trì Vãn Ngưng lấy một lệnh bài truyền âm bằng ngọc, ném cho Công Tôn Điệp: “Tiếp theo phải xem chúng ta.”
“Đương nhiên.” Công Tôn Điệp cười hì hì, gương mặt đã thay đổi, không ngờ lại biến thành hình dạng của Lâm Sinh Kiều.
Chấp Tử thành, trong một căn nhà nhỏ bên đại lộ Trường Thanh.
Cuối cùng Trì Vãn Ngưng cũng được gặp Linh di.
Nói đúng hơn là Công Tôn Điệp ngụy trang thành Linh di.
Cho dù trong lòng hiểu rõ, khi thấy Linh di do Công Tôn Điệp giả trang, khóe mắt Trì Vãn Ngưng vẫn đỏ bừng lên.
“Linh di!” Trì Vãn Ngưng nghẹn ngào.
Công Tôn Điệp đã ôm lấy Trì Vãn Ngưng: “Bé ngoan, mấy năm qua khổ cho con rồi.”
Trong lòng lại nói: “Hì hì, bé ngoan ơi, gọi thêm mấy tiếng di đi nữa.”
Trì Vãn Ngưng thầm tức giận: “Im mồm!”
Cô kéo Công Tôn Điệp ngồi xuống bên cạnh, trò chuyện mấy việc trong nhà.
Lâm Sinh Kiều đứng bên cạnh căng thẳng quan sát, cũng may Công Tôn Điệp thể hiện rất tốt, hình như Trì Vãn Ngưng không hề nghi ngờ.
Khác với bên phía Trì Vãn Ngưng, Lâm Sinh Kiều quan tâm tới chuyện bên sông Thiên Tinh hơn.
Lúc này đang thấy nhàm chán vô vị, đột nhiên Lâm Sinh Kiều đứng phắt dậy, không kiềm chế nổi hưng phấn trong lòng: “”Thành công rồi!”
Trì Vãn Ngưng thầm hiểu, nhìn bóng đen do Lâm Sinh Kiều ngưng tụ thành: “Người của chúng ta thành công rồi?”
Lâm Sinh Kiều hừ một tiếng: “Việc này không liên quan gì tới ngươi.”
Trì Vãn Ngưng mỉm cười: “E là vẫn liên quan tới ta đấy.”
“Cái gì?” Lâm Sinh Kiều sửng sốt.
Trì Vãn Ngưng vỗ nhẹ lên tay Công Tôn Điệp: “Linh di đợi một lát nhé, con nói mấy câu với Lâm quản sự.”
Lâm Sinh Kiều kinh hãi: “Ngươi...””
“Đúng!” Trì Vãn Ngưng gật đầu: “Ta biết ngươi là ai. Thật ra ngươi đâu cần lo lắng như vậy? Dù thế nào ta cũng là người của Yên Vũ lâu, bị ta phát hiện có phải chuyện lớn gì đâu. Ngươi nói đúng không? Lâm Sinh Kiều Lâm đại quản sự?”
Nghe Trì Vãn Ngưng nói vậy, rốt cuộc Lâm Sinh Kiều cũng hiện ra nguyên hình.
Cô ta chăm chú quan sát Trì Vãn Ngưng, khẽ thở dài: “Nếu ngươi đã phát hiện, ta cũng không còn gì để nói. Thế thì, có phải Ninh Dạ đã biết rồi không?”
“Đương nhiên rồi, chuyện này vốn không phải ta phát hiện ra mà là Ninh Dạ phát hiện.” Trì Vãn Ngưng cười nói “Thế nào? Người đàn ông của ta vẫn có chút tác dụng phải không?”
Lâm Sinh Kiều hừ một tiếng: “Sao hắn không bắt ta?”
“Đương nhiên là vì giữ ngươi lại thì có lợi hơn.” Trì Vãn Ngưng mỉm cười, đã nắm lấy tay Lâm Sinh Kiều, kéo cô ta ngồi xuống bên cạnh rồi nói: “Nếu Yên Vũ lâu đã thành công, chắc đã được lợi rồi, có phải lấy được Lưỡng Nghi Càn Khôn tán rồi không?”
Lâm Sinh Kiều nghĩ lại, việc này đã không còn là bí mật, bèn gật đầu: “Công Tôn Dạ là người của chúng ta.”
“Hóa ra là hắn, chẳng trách khi ta nói cho các ngươi kế hoạch của Ninh Dạ, các ngươi đã biết tính toán của họ từ trước. Yên Vũ lâu đúng là không để lọt điều gì. Nhưng nếu các ngươi coi thường Ninh Dạ vì điều này, các ngươi sai rồi. Tuy đã đoạt được Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, nhưng cấm chế vẫn còn, có cũng nhưng không. Trong tình huống này, người của Yên Vũ lâu cũng phải trở về chứ? Đã có manh mối là Lâm quản sự, Hắc Bạch thần cung có thể tìm ra các ngươi. Vì vậy ngươi nói xem, Ninh Dạ để ngươi lại chứ không bắt, có phải rất có lý không?”
Lâm Sinh Kiều hừ một tiếng: “Lần này coi như ngươi đã lập công. Nhưng cho dù có ngươi hay không, thật ra ta sẽ không trở lại Sương Nguyệt phường.”
Trì Vãn Ngưng bình tĩnh nói: “Ta cũng chẳng ngạc nhiên gì, Ninh Dạ đánh rắn động cỏ, chắc chắn các ngươi đã chuẩn bị trước. Sau khi gây ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn phải từ bỏ Sương Nguyệt phường rồi. Nhưng đây cũng là điều hắn đang mong đợi.”
“Hả? Là sao?” Lâm Sinh Kiều lấy làm lạ.
“Rất đơn giản!” Trì Vãn Ngưng trả lời: “Thân phận của ngươi bại lộ, không cần rụt cổ trong Sương Nguyệt phường nữa, tiếp đó có thể đi theo bọn Khâu Mộng Sơn, Lạc Đông Du cùng hành động.”
Lâm Sinh Kiều kinh hãi: “Sao ngươi biết tới Khâu Mộng Sơn?”
Trong lòng bỗng thấy cảnh giác, đang định hành động thì một luồng ám kình đã tập kich sau lưng Lâm Sinh Kiều.
Không ngờ lại là Công Tôn Điệp.
Cô ả há miệng định nói gì, nhưng cuối cùng chỉ gục đầu xuống, cứ thế mất mạng.
Trì Vãn Ngưng chậm rãi buông tay, nhìn xác Lâm Sinh Kiều, trong lòng bỗng thấy phiền muộn.
Sau khi lục lọi trên người Lâm Sinh Kiều một lúc, Trì Vãn Ngưng lấy một lệnh bài truyền âm bằng ngọc, ném cho Công Tôn Điệp: “Tiếp theo phải xem chúng ta.”
“Đương nhiên.” Công Tôn Điệp cười hì hì, gương mặt đã thay đổi, không ngờ lại biến thành hình dạng của Lâm Sinh Kiều.