Lạc Đông Du vừa chết, tất cả tu sĩ trong Tri Vi giới ngửa mặt lên trời hô to: “Thiên khiển! Thiên khiển! Lạc Đông Du sưu cao thế nặng, là kẻ vô đạo, đã bị thiên đình giết chết. Chúng ta xin vĩnh viễn nghe lệnh thiên đình!”
“Sao lại thiếu khí khái đến vậy?” Lưu Vân Tiên Tôn kinh ngạc.
Chỉ thấy một lão tu sĩ trong hộp đã đứng ra, nhìn từ dưới lên trời, thấy gương mặt của Lưu Vân Tiên Tôn che phủ bầu trời, như thiên thần vô thượng, lão tu sĩ trong giới kia run rẩy nói: “Không phải chúng ta không có khí khái mà là bản giới quá yếu đuối, chỉ có thể cúi đầu trước thượng giới. Nhưng một khi chúng ta nhận chủ, thiên đình ban giới chủ, chúng ta sẽ liều mạng đền đáp! Tuyệt đối không sợ hãi! Đây là đạo lý sinh tồn trong giới chúng ta!”
“Ồ! Thú vị thật.” Lưu Vân Tiên Tôn đã khép nộp lại, tiện tay hút Chấp Tử thành lại gần.
“Thế nào? Ta không nói dối chứ?” Cố Tiêu Tiêu đắc ý nói.
“Hừ, nha đầu thối, còn không gọi sư phụ à?” Lưu Vân Tiên Tôn trừng mắt với cô.
Lưu Vân Tiên Tôn vung tay, ném cái hộp cho Cố Tiêu Tiêu: “Cho ngươi một năm cảm ngộ, sau một năm ta sẽ thu hồi.”
“Có một năm thôi à, hẹp hòi.” Cố Tiêu Tiêu rất không tình nguyện, nhưng Lưu Vân Tiên Tôn cũng chẳng hề tức giận, nhìn dáng vẻ cô bé lại nhớ tới mình năm xưa, cũng rất tùy tiện, không sợ trời không sợ đất.
Đương nhiên bà ta không biết, Cố Tiêu Tiêu như vậy là do Ninh Dạ cố tình căn dặn.
Cũng như cách y làm với Trương Liệt Cuồng lúc trước.
Nhắm vào sở thích!
Để do thám tính cách của Lưu Vân Tiên Tôn, Ninh Dạ phải sử dụng một quẻ Ký Hồn, y không thể trực tiếp tính toán tính khí của Lưu Vân Tiên Tôn nhưng có thể suy tính tất cả những chuyện đã công khai và những đệ tử bà ta đã nhận, qua đó phỏng đoán tính cách của Lưu Vân Tiên Tôn.
Trước đây Lưu Vân Tiên Tôn từng chịu nhiều đau khổ vì là nữ giới, ghét nhất là nữ tử không tự cố gắng mà ỷ lại vào nam nhân. Vì vậy bà ta thích những cô gái có cá tính, có năng lực, có thể coi là người theo chủ nghĩa nữ quyền trong Trường Thanh giới.
Cố Tiêu Tiêu tính cách kiên nghị, đi theo Ninh Dạ hơn một năm cũng học được không ít thứ, lại nhắm vào sở thích, đúng là có thể lọt vào pháp nhãn của Lưu Vân Tiên Tôn. Ngược lại tin tức mà cô mang đến không phải nguyên nhân chính.
Thời khắc này nhận được Tri Vi giới, Cố Tiêu Tiêu nói: “Không thể giết chết Khâu Mộng Sơn, có phải sư tôn thấy không cam tâm không?”
“Hả?” Lưu Vân Tiên Tôn nhìn chằm chằm vào Cố Tiêu Tiêu.
Cố Tiêu Tiêu nói: “Ta có một cách có thể giải quyết Khâu Mộng Sơn. Nhưng phải tạm thời đưa Tri Vi giới cho mượn.”
Lưu Vân Tiên Tôn lập tức nói: “Không được!”
Cố Tiêu Tiêu chu miệng: “Chỉ cho mượn chút thôi mà, có phải không lấy về đâu. Nếu sư tôn không yên tâm, có thể bố trí cấm chế trên Tri Vi giới.”
“Cấm chế không phải vạn năng, nếu có đại năng ra tay vẫn có thể cướp lấy.” Diệu Pháp Thiên lập tức nói.
Yên Vũ lâu cũng bố trí cấm chế trên Tri Vi giới, chẳng phải vẫn bị Lưu Vân Tiên Tôn dễ dàng phá giải à - đương nhiên lý do là vì cấm chế của bọn họ là để khống chế chứ không phải hủy diệt, nếu là cấm chế cấp độ Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, đây lại là chuyện khác.
Nói thứ này là đặt cọc, chẳng bằng nói là tỏ thái độ, cho thấy nhất định sẽ trả Tri Vi giới cho Vạn Hoa cốc.
Nhưng thứ Lưu Vân Tiên Tôn đang nghĩ không phải điều này, bà nhìn Cố Tiêu Tiêu: “Ngươi đã gia nhập môn hạ của ta, còn liên quan tới Thiên Cơ môn thì không ổn.”
Cố Tiêu Tiêu nghiêm nghị đáp lời: “Bạch Vũ là ân sư khai sáng cho Tiêu Tiêu, nhờ có người nên Tiêu Tiêu mới có cơ hội gia nhập Vạn Hoa cốc, không thể cắt đứt quan hệ như vậy được. Nhưng Tiêu Tiêu có thể đảm bảo sẽ tuyệt đối không vì vậy mà làm chuyện tổn hại lợi ích của Vạn Hoa cốc. Còn Thiên Cơ môn cảm kích ơn huệ của sư tôn, chắc chắn tương lai sẽ báo đáp! Tiêu Tiêu không giấu diếm lai lịch là muốn đối xử chân thành, kính xin sư tôn tin tưởng ta, cho ta cơ hội!”
Cô có vẻ rất tự tin nhưng thực tế không được như vẻ ngoài, chuyện Tri Vi giới rất quan trọng, nếu Lưu Vân Tiên Tôn không đáp ứng, như vậy Ninh Dạ đành phải từ bỏ một phần kế hoạch.