Thiên Cơ Điện

Chương 337: Công Tôn Dạ chỉ thấy não nề.



Công Tôn thế gia là danh gia vọng tộc ở khu vực Nam Thủy, tự thành một hệ phái, tuy không phải tiên môn nhưng chẳng khác gì tiên môn. Thời điểm cường thị bọn họ còn có vài vị đại năng. Chuyện này khiến cho Công Tôn thế gia có địa vị cực cao, ngay cả Hắc Bạch thần cung cũng rất coi trọng Công Tôn thế gia.  

             Tuy Công Tôn Dạ xuất thân từ Công Tôn thế gia nhưng chỉ là con thứ của chi phụ, vừa là chi phụ vừa là con thứ, đương nhiên địa vị không ra sao. Nhưng Công Tôn Dạ thiên phú kinh người, từng là nhân vật kiệt xuất trong thế hệ trẻ tuổi của Công Tôn thế gia.  

             Lúc đó Công Tôn Dạ ý chí bừng bừng, định dùng sức mình khiến cả nhà vẻ vang. Chỉ tiếc tuy hắn có thiên phú tu hành nhưng không biết cách hành xử, luôn bị ức hiếp, sau khi quật khởi lại kiêu ngạo, đã đắc tội với khá nhiều người.  

             Khi đó Công Tôn Dạ còn là một người trẻ tuổi si tình, có người bạn gái tương thân tương ái nhiều năm. Nào ngờ sau một lần ra ngoài làm nhiệm vụ cho gia tộc, lúc về lại phát hiện bạn gái bị người ta cưỡng hiếp rồi giết chết.  

             Sau khi điều tra, hắn phát hiện không ngờ hung thủ là người thừa kế thứ nhất của Công Tôn thế gia, Công Tôn Trường Sách. Thân phận địa vị hai bên cách biệt quá lớn, lại không có đủ chứng cứ, Công Tôn Dạ tố cáo nhiều lần mà không được, ngược lại còn đắc tội với càng nhiều người, cuối cùng không thể không rời khỏi Công Tôn thế gia, ôm nỗi uất ức bước vào Hắc Bạch thần cung.  

             Lúc đó Công Tôn Dạ muốn mượn sức Hắc Bạch thần cung báo thù Công Tôn Trường Sách. Khổ nổi Công Tôn thế gia có địa vị rất cao, lại ngoan ngoãn nghe lời Hắc Bạch thần cung, giới cao tầng có giao hảo với nhau, Hắc Bạch thần cung đâu thể giết Công Tôn Trường Sách chỉ vì một mình hắn được?  

             Từ đó trở đi, Công Tôn Dạ bỏ cuộc, đắm chìm trong nữ sắc.  

             Với tư chất và tài hoa của hắn vốn cũng có cơ hội xung kích lên cảnh giới vô cùng, nhưng lại vì vậy mà làm lỡ dở tu hành.  

             Nhưng đây chỉ là lời đồn, Hắc Bạch thần cung nghiêm cấn đồn đại tin tức này, thế nhưng Công Tôn Điệp lại biết.  

             Vì cô cũng là người của Công Tôn thế gia, nhưng địa vị còn thấp hơn Công Tôn Điệp, chỉ là một tiểu tốt họ xa tới không thể xa hơn...  

             Hai bên đều là chi phụ, trước đây khi Công Tôn Dạ phản bội, thậm chí Công Tôn Điệp còn chưa ra đời, hai bên cũng không có quan hệ gì. Nhưng Công Tôn Điệp lại biết chuyện này.  

             Hai bên đều là kẻ phản bội của công tôn thế gia, một người thì vào Hắc Bạch thần cung, một người thì gia nhập Ma môn, chỉ có thể nói là vận mệnh an bài.  

             Đương nhiên Công Tôn Điệp không định kể chuyện này cho hắn.  

             Lúc này nghe cô nói như vậy, Công Tôn Dạ lấy làm lạ nhìn cô: “Lâm quản sự nhàn rỗi quá nhỉ? Lúc này rồi mà còn tâm tư tán gẫu mấy chuyện nhàm chán này.”  

             Công Tôn Điệp ra vẻ quyến rũ, vuốt lọn tóc trên trán một cái: “Ta chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi, cái mạng này cũng rất rẻ rúng, chết thì chết thôi. Đâu có như Công Tôn thượng sư, tiền đồ đang tốt đẹp, nếu đánh mất như vậy chẳng đáng tiếc lắm sao?”  

             Công Tôn Dạ nhíu mày: “Ngươi nói vậy là sao?”  

             Đương nhiên hắn cũng cảm thấy không đúng.  

             Rõ ràng phản ứng của Lâm Sinh Kiều rất lạ thường, thân là quản sự của Sương Nguyệt phường, phụ trách chuyện Trì Vãn Ngưng, bây giờ hành động của Trì Vãn Ngưng đã gần như phản bội nhưng cô ta lại coi như không, hành động này quá kỳ lạ.  

             Trong lòng đã thấy không ổn, Công Tôn Điệp nói tiếp: “Ta biết ngươi đang nghĩ gì, nhưng Công Tôn thượng sư là người thông minh, chắc không đến nỗi làm chuyện điên rồ gì chứ? Ta biết hai đại nguyên lão đã vào thành, một khi giao chiến, tạo thành động tĩnh...”  

             Công Tôn Dạ chỉ thấy não nề.  

             Hắn có thể cảm giác được lúc này trên bầu trời của Chấp Tử thành có hai luồng thần thức hùng mạnh đang không ngừng tra xét, tìm kiếm khắp bốn phương, hiển nhiên là hai nguyên lão Vệ Xuân Nguyên và Khương Hồng Hào.  

             Lúc này chỉ gây ra một chút động tĩnh thôi cũng có thể bị phát hiện, hắn đành tức tối trừng mắt với Công Tôn Điệp.  

             Công Tôn Điệp đã nói: “Thật ra chắc Công Tôn thượng sư cũng phát hiện, trong chuyện hôm nay, rất nhiều hành động của các ngươi đã lọt vào mưu kế của người khác. Trong tình huống này, nếu muốn giữ mạng...”  

             Công Tôn Dạ hít một hơi lạnh, nhìn chằm chằm vào Công Tôn Điệp: “Rốt cuộc ngươi là ai?”  


             Ai?  

             Công Tôn Dạ đang kinh hãi đã thấy trên không trung có một người xuất hiện, không ngờ lại là Thanh Mộc Lão Tổ.  

             Thanh Mộc Lão Tổ hạ cấm chế trên người Trì Vãn Ngưng, đương nhiên biết vị trí của cô. Lúc này thấy Khâu Mộng Sơn và Trì Vãn Ngưng, lão ta nổi giận hét lớn: “Khâu Mộng Sơn, ngươi muốn chết à!”  

             Lão ta lập tức ra tay, tất cả cây cối trong rừng trúc lập tức sống dậy, hóa thành ngàn vạn mũi tên bắn về phía Khâu Mộng Sơn.