Nhưng bây giờ cho dù lão ta hiểu ra cũng đã muộn, vô số tu sĩ giết về phía lão.
Tuy lão ta là đại năng cảnh giới Vô Cấu nhưng đối mặt với đại lượng tu sĩ đang liều mạng tấn công như vậy, cũng khó mà phá giới thành công.
Khâu Mộng Sơn cũng thầm kinh hãi, trừng mắt nhìn Trì Vãn Ngưng: “Sao Tri Vi giới lại nằm trong tay ngươi?”
Trì Vãn Ngưng không hề khách khí nói: “Ngu ngốc, giờ phút nào rồi mà còn lãng phí thời gian nói chuyện này. Còn không mau giải độc cho ta? Bây giờ Tri Vi giới đang trong tay người của ta, có Tri Vi giới, ngươi có thể rời khỏi đây!”
Khâu Mộng Sơn như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Đúng rồi, chỉ cần ẩn thân trong Tri Vi giới, có đánh tới trời long đất lở thì hai vị đại nguyên lão cũng không thể phát hiện.
Nhưng hắn cũng chẳng phải kẻ ngu, cả giận nói: “Các ngươi sử dụng Tri Vi giới, chắc chắn đã bị Hắc Bạch thần cung phát hiện.”
“Yên tâm đi, chúng ta đã bố trí Yểm Tinh trận, có thể che giấu hành động của Tri Vi giới, tạm thời thì hai đại nguyên lão sẽ không phát hiện. Hơn nữa Thiên Cơ có độn thuật vô song, đã mang Tri Vi giới rời khỏi rồi.” Công Tôn Điệp nói.
Khâu Mộng Sơn ngạc nhiên nhìn Công Tôn Điệp: “Ngươi không phải Lâm Sinh Kiều, rốt cuộc ngươi là ai?”
Công Tôn Điệp cười ha hả một tràng, đã biến lại nguyên hình: “Công Tôn Diệp tham kiến Khâu đại đô sứ.”
“Công Tôn Điệp?” Khâu Mộng Sơn tức tới mức muốn hộc máu, lòng bàn tay nới lỏng, Trì Vãn Ngưng bị độc khí công tâm, nôn ra một ngụm máu, quát lớn: “Khâu Mộng Sơn, giải độc cho ta, nếu ta chết cả đời này ngươi đừng hòng chạy khỏi Chấp Tử thành!”
“Mẹ nó!” Khâu Mộng Sơn hét lớn với Công Tôn Dạ: “Công Tôn Dạ, giết con ả này đi!”
Công Tôn Dạ nhìn sang phía Công Tôn Điệp, Công Tôn Điệp cười hì hì: “Này, còn nhớ mấy lời ta nói không?”
Công Tôn Dạ ngớ người.
Công Tôn Điệp đã nói tiếp: “Đứng đó đợi, đừng hành động, không thì ngươi sẽ chết.”
Nói đoạn vỗ tay mấy cái, bên cạnh đã xuất hiện đại lượng tu sĩ Tri Vi giới.
Tu sĩ Vạn Pháp trong Tri Vi giới đã chết gần hết khi chiến đấu với Nhạc Tâm Thiện, những kẻ xuất hiện ở đây đa số là tu sĩ Hoa Luân, thế nhưng số lượng cực lớn.
Nhưng điều thật sự uy hiếp Công Tôn Dạ không phải số lượng mà là lời nói của Công Tôn Điệp.
Hắn biết mình đang trong thời khắc mấu chốt nhất cần lựa chọn, hắn không phải Khâu Mộng Sơn, không có năng lực phá thiên. Nếu Công Tôn Điệp không thả hắn, vậy cả đời này hắn sẽ bị nhốt trong Tri Vi giới, chuyện sống chết trong tay người ta.
Lúc này nhìn Công Tôn Điệp, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Làm sao ta tin được ngươi sẽ không giết ta?”
Công Tôn Điệp trả lời: “Giải quyết xong Thanh Mộc Lão Tổ, Trì Vãn Ngưng sẽ tự do. Nhưng cô ấy sẽ không bỏ qua thân phận của mình ở Yên Vũ lâu mà tiếp tục hợp tác với bọn chúng.”
Công Tôn Dạ đã hiểu.
Thân phận của Trì Vãn Ngưng ở Yên Vũ lâu không thể bại lộ, cô chỉ muốn sống sót.
Cho nên cô làm tất cả mọi chuyện chỉ là để giải trừ Tam Thi độc, để giết chết Thanh Mộc Lão Tổ. Chỉ cần giải quyết được hai chuyện này, cô vẫn có thể hợp tác với Yên Vũ lâu.
Đương nhiên lúc này thân phận của cô không phải quân cờ cho bọn họ nữa, mà là thân phận hợp tác bình đẳng.
Trong tình huống này, cô không cần giết chết Công Tôn Dạ, mà sẽ giữ hắn lại, để bản thân sử dụng.
Ý thức được điều này, Công Tôn Dạ nói: “Đây là ý của Ninh Dạ phải không?”
Trì Vãn Ngưng không buồn để ý, gật đầu nói: “Được, nếu vậy cứ giết Thanh Mộc Lão Tổ đi, ta thả ngươi tự do!”
“Được!” Khâu Mộng Sơn cũng biết tình hình hiện tại không có gì để bàn, Thanh Mộc Lão Tổ nhất định phải chết.
Nói xong đã vươn mình bay lên, lao về phía Thanh Mộc Lão Tổ.
“Văn Ngưng, ngươi!” Thanh Mộc Lão Tổ tức giận tới mức toàn thân khó chịu, trừng mắt nhìn Trì Vãn Ngưng.