Thiên Cơ Điện

Chương 343: Vậy ngươi biết nó ở đâu không?”



Trên bầu trời ở đằng xa.  

             Nhạc Tâm Thiện trừng mắt nhìn Lưu Vân Tiên Tôn.  

             Hắn không hề động thủ.  

             Vì tình thế đang từ từ chuyển xấu.  

             Hỏa phù báo nguy liên tiếp bay tới, nhưng Nhạc Tâm Thiện không hề lay động!  

             Nhưng tin tức không ngừng truyền lại, nhất là khi thấy hỏa phù báo nguy gần nhất, Nhạc Tâm Thiện hoàn toàn chấn động.  

             “Có chuyện gì vậy?” Phong Đông Lâm thấy sắc mặt hắn hơi khác.  

             Nhạc Tâm Thiện bí mật truyền âm: “Mộc Khôi tông luyện hóa Giới Như Sinh thành Ác Niệm Sát Cốt, Tử Lão dùng bản thân làm con mồi, Âm Vô Cữu suất lĩnh Thiên Thi, Địa Thi ngụy trang thành con rối, đột nhiên xuất thủ đánh lén, chưởng giáo và đại nguyên lão đều đã bị thương.”  

             Phong Đông Lâm giật nảy mình: “Có nghiêm trọng không?”  

             Nhạc Tâm Thiện lắc đầu: “Không rõ.”  

             “Vậy còn chờ gì nữa? Lập tức đáp ứng bọn chúng, mau trở về cứu viện.”  

             “Bình tĩnh!” Nhạc Tâm Thiện nói: “Ta biết suy nghĩ của đám đàn bà Vạn Hoa cốc này, nếu để bọn chúng biết chuyện xảy ra ở hậu phương, chắc chắn chúng sẽ lại chào giá trên trời.”  

             Phong Đông Lâm biết Nhạc Tâm Thiện nói không sai, bây giờ không phải chuyện có bỏ được chỗ vật tư đó không mà là dù thế nào cũng ko được lộ vẻ lo lắng rốt ruột, bằng không Lưu Vân Tiên Tôn chắc chắn sẽ giở công phu sư tử ngoạm lần nữa - xưa nay đám nữ nhân này đã vô lý còn có ba phần cứng rắn, chiếm lý thì càng không tha cho người khác.  

             Có điều tuy bọn họ không muốn nói nhưng lại không ngăn được nội gian.  

             Một luồng hỏa phù xuất hiện trên bầu trời, trực tiếp bay về phía Cố Tiêu Tiêu.  

             Cố Tiêu Tiêu đọc tin tức trên hỏa phù, hai mắt sáng lên, cười ha hả nói: “Sư phụ, bên ta có tin tức tốt.”  

             “Hả? Nghĩa là sao?” Lúc này Lưu Vân Tiên Tôn rất thích nghe tin tức tốt của Tiêu Tiêu.  

             Cố Tiêu Tiêu đã cất tiếng giòn giã: “Có vị bằng hữu mà ngài cũng biết đưa tin cho ta. Ba vị Âm Vô Cữu, Thiên Thi, Địa Thi của Mộc Khôi tông cùng ra tay, phục kích Hắc Bạch Tử và đại nguyên lão. Bây giờ hai đại nhân vật này đã bị thương không nhẹ, xem ra chúng ta có thể ra giá cao hơn. Nhưng sư phụ, đến lúc đó người đừng quên ta đấy nha.”  

             “Cái gì?” Lưu Vân Tiên Tôn ngạc nhiên, ngửa đầu lên trời cười ha hả: “Tốt lắm, tốt lắm, đúng là tốt lắm! Nhạc Tâm Thiện, xem ra bản tôn phải tăng giá rồi, lần này ta muốn tất cả chỗ vật tư đó!”  

             Đám người Nhạc Tâm Thiện, Phong Đông Lâm cùng biến sắc, sao lại quên mất, chuyện lớn như vậy, đâu phải Vạn Hoa cốc không có người trong Hắc Bạch thần cung, không thể không biết!  

             Bây giờ bọn họ bắt đầu hối hận vì không nghe Ninh Dạ.  

             Đối với Hắc Bạch thần cung, tình thế đã hết sức khó khăn.  

             Lúc này, Ninh Dạ biết mình nên xuất thủ.  

             Cho dù tình hình trước mắt không liên quan gì tới y, nhưng y hiểu rõ tác phong làm việc của Hắc Bạch thần cung, không tìm người gánh tội thay thì chẳng phải bọn họ.  

             Hơn nữa y cũng cần Nguyên Cực Thần Quang.  

             Ninh Dạ nói: “Đại điện chủ, Mộc Khôi tông đã hiện thân, mọi chuyện cũng dễ giải quyết thôi.”  

             “Hả?”  

             Nhạc Tâm Thiện nhìn Ninh Dạ.  

             Ninh Dạ nói: “Mộc Khôi tông cứu Khâu Mộng Sơn đi, như vậy, có lẽ bảo vật cũng trên tay bọn họ.”  

             Nhạc Tâm Thiện ngẩn ra: “Ý ngươi là trên tay bọn Tử Lão?”  

             “Không!” Ninh Dạ lắc đầu: “Tấn công thiên lao, phục kích chưởng giáo, việc này rất lớn. Nếu ta là Mộc Khôi tông, chắc chắn ta sẽ không đặt trọng bảo trên người kẻ xuất thủ, đề phòng xảy ra chuyện bất trắc, mất hết tất cả.”  

             “Vậy ngươi biết nó ở đâu không?”  

             Ninh Dạ mỉm cười: “Ta cảm ứng được Lưỡng Nghi Càn Khôn tán đang ở Chấp Tử thành, xem ra đã bị giấu đi.”  

             Tốt quá rồi!  

             Nhưng từng chuyện xảy ra chứng minh Ninh Dạ đã đúng, cho dù Vạn Hoa cốc lại tăng yêu cầu lên, bọn họ cũng chỉ có cách chấp nhận.  

             “Được!” Nhạc Tâm Thiện giơ tay lên, ném những thứ trao đổi với Cực Chiến đạo cho Lưu Vân Tiên Tôn: “Bây giờ ngươi thỏa mãn chưa?”  

             Lưu Vân Tiên Tôn cười ha hả ném túi giới tử cho Cố Tiêu Tiêu: “Đồ đệ ngoan, đây là của con!”  

             Có thể đe dọa Nhạc Tâm Thiện, đoạt được những thứ này, không thể không tính tới công lao nghĩ kế của Cố Tiêu Tiêu. Lưu Vân Tiên Tôn vốn cao ngạo, bà ta chỉ muốn trút giận chứ chẳng tham lam gì chỗ tài nguyên này, cho nên trực tiếp ném cho Cố Tiêu Tiêu.