Thiên Cơ Điện

Chương 368: “Ngươi sợ à?”



“A! Ta không ổn rồi, mau cho ta! Mau cho ta!”  

             Trong Vân Tiêu Phi Xa, Hà Nguyên Thánh kêu gào thảm thiết.  

             Có thể coi hắn bị Ninh Dạ dạy tới mức thê thảm.  

             Vừa dùng Cực Nhạc tán, đang lúc cao hứng lại bị Ninh Dạ cưỡng ép ngừng lại.  

             Dục vọng chất đầy trong lòng mà không thể phát tiết, lửa dục thiêu đốt, đương nhiên khó chịu rồi.  

             Nhưng không ai giúp được hắn.  

             Vì Ninh Dạ không cho.  

             Y cưỡng ép kéo Hà Nguyên Thánh đi, gây dựng uy thế khiến đám người Hắc Bạch thần cung đều biết quyền hạn của Ninh Dạ, trong lúc nhất thời không ai dám ngăn cản hành động của y.  

             Có thể nói thời khắc này Ninh Dạ đã gây dựng được quyền uy của mình trong lòng tất cả mọi người.  

             Nhưng như vậy còn chưa đủ.  

             Còn thiếu rất nhiều!  

             Vì y muốn trừng trị tới mức Hà Nguyên Thánh phục, tới mức hắn phát sợ!  

             Không chỉ vì chuyện này sẽ rất có ích đối với hành động của y trong tương lai, mà còn vì chỉ có vậy mới giải quyết được hận thù tới từ chưởng giáo.  

             Nhắc tới vấn đề này thật ra rất thú vị.  

             Cha mẹ không dạy bảo được con cái, chuyện chính bọn họ không làm được lại cứ hy vọng người khác làm được, quản giáo giúp bản thân.  

             Trong trường thì nhờ thầy cô, ở nhà là nhờ tự giác, ra ngoài là nhờ bạn bè, với loại cha mẹ không hợp cách thì ai cũng có trách nhiệm dạy dỗ con cái mình, chỉ có mình là không có trách nhiệm.  

             Hà Sinh Mặc cũng vậy.  

             Tâm trạng của hắn đối với đứa con trai này cũng như cha mẹ trong thiên hạ, hy vọng hắn thành tài, tiên sbộ, nhưng chính mình lại không rảnh rỗi không nhẫn tâm quản giáo, cứ mong người dưới làm hộ.  

             Nhưng lại không tìm được ai đáng tin cậy.  

             Loa Oa Tử tạm coi là người khá nỗ lực trong chuyện này, nhưng bị Ninh Dạ đánh chết.  

             Vì vậy hắn đặt hy vọng lên người Minh Tứ Dã.  

             Khổ nỗi giác ngộ chính trị của Minh Tứ Dã rất thuần thục, hiểu rõ đạo lý không làm không sai, làm nhiều sai nhiều, vốn đã chẳng tiếp nhận trọng trách này.  

             Hắn không nhận, Ninh Dạ đành phải nhận.  

             Y nắm chắc trăm phần trăm, chỉ cần mình trừng trị tới mức Hà Nguyên Thánh chịu phục, Hà Sinh Mặc còn ước gì được vậy.  

             Cái gì? Hà Nguyên Thánh, ngươi sợ Ninh Dạ? Hắn nói gì thì ngươi nghe theo á?  

             Tốt, tốt lắm, tới đây tới đấy, ta không quản được tên phá hoại này, Ninh Dạ, ngươi cứ thoải mái quản giáo, cứ việc trừng phạt, chỉ cần không chết thì ngươi cứ phạt thoải mái.  

             Đương nhiên, nói thì nói vậy nhưng không thể tận mắt chứng kiến.  

             Muốn làm thì phải làm ở bên ngoài.  

             Vì vậy Ninh Dạ dùng kết quả làm nguyên nhân, chỉ cần phạt Hà Nguyên Thánh tới mức hắn chịu phục, cho dù y không được Hà Sinh Mặc trao quyền, Hà Sinh Mặc sẽ lập tức trao quyền cho y.  

             Ngược lại nếu không trừng trị khiến hắn chịu phục, đó mới là vấn đề lớn - đợt trả thù sẽ rất đáng sợ.  

             Vì vậy nếu đã làm thì phải làm đến cùng.  

             Bây giờ Ninh Dạ đang muốn dằn vặt hắn, giáo huấn hắn, khiến thằng nhãi này một khi nhìn thấy mình, nghĩ tới mình là không dám có suy nghĩ trả thù.  

             Ngoài ra, còn phải trừng trị một người nữa.  

             Chính là Phong Ngọc Yên.  

             Trong chuyện lần này tiểu nha đầu cũng là đối tượng quấy rối, nhưng cô nàng thông minh hơn Hà Nguyên Thánh, bản thân không lộ diện mà để Hà Nguyên Thánh chịu tội.  

             Cũng phải trừng phạt!  

             Nhưng không thể như lúc đối phó với Hà Nguyên Thánh, dù sao Phong Đông Lâm cũng không cho rằng con gái mình là rác rưởi, cần người khác quản giáo.  

             Trên Vân Tiêu Phi Xa, Ninh Dạ ngồi trong xe, còn đang nghiên cứu Nguyên Cực Thần Quang.  

             Dương Nhạc đi vào: “Thiếu gia đang hô hào muốn chúng ta mau mau tìm cho thiếu gia một nữ nhân, nói là người trên đường cũng được.”  

             “Bảo hắn cố mà chịu.” Ninh Dạ không hề đổi sắc nói.  

             Dương Nhạc do dự: “Làm vậy có quá đáng không?”  

             Ninh Dạ nhìn hắn: “Ngươi sợ à?”  

             Dương Nhạc không dám trả lời nhưng có thể thấy hắn sợ thật.  

             Ninh Dạ mỉm cười: “Sợ cũng không có gì lạ. Nhưng Dương Nhạc, ngươi phải hiểu, dẫu sao con người cũng phải có lập trường, còn phải chịu thử thách. Nếu ngươi sợ thì bây giờ rút lui còn kịp, nhưng nếu...”  

             Dương Nhạc cắn răng: “Thuộc hạ thề theo tuần tra viên tới chết.”  

             “Đánh cược à.” Ninh Dạ mỉm cười.  

             Dương Nhạc đỏ mặt.  


             Chuẩn bị cho hắn một nữ nhân trong khu rừng phía trước? Dương Nhạc không hiểu y đang làm gì.  

             Nhưng hắn vẫn gật đầu, đi khỏi.  

             Không bao lâu sau, Vân Tiêu Phi Xa lại hạ xuống.  

             Ninh Dạ nắm lấy Hà Nguyên Thánh, nói với mọi người: “Xin mọi người chờ ở đây, ta dẫn Hà thiếu gia đi giải quyết vấn đề của