Phong Ngọc Yên và Hà Nguyên Thánh không thể ngờ được hóa ra mọi chuyện lại là như vậy.
Tất cả những gì bọn họ cố gắng làm, thật ra đều nằm trong tính toán của Ninh Dạ. Thậm chí Ninh Dạ cố tình tiết lộ một phần tình báo là muốn điều đám người Nhạc Lăng Không, Dương Tử Thu đi.
Nhưng trước đó y đã bố trí xong xuôi.
Phong Ngọc Yên ngơ ngác nhìn Ninh Dạ: “Cho dù là tu vi của cha ta, từ Cửu Cung sơn đến đây cũng cần ít nhất một ngày hai đêm, nói cách khác trước đó ngươi đã thông báo cho cha ta? Nhưng ngươi mới đến hôm qua mà!”
Ninh Dạ gật đầu: “Thực ra trước khi rời khỏi Cửu Cung sơn, ta đã mời Phong điện chủ đích thân xuất mã.”
“Cái gì?” Phong Ngọc Yên không thể tin vào tai mình: “Sao ngươi lại biết sớm đến vậy?”
“Ta không biết, nhưng chuyện này không quan trọng, vì với tác phong của đám người Yên Vũ lâu, chỉ cần bọn chúng phát hiện hai vị xuất hiện tại đó, không có lý do gì mà chúng lại không nghĩ tới điều này. Vì vậy ta không thể không đặt giả thuyết xấu nhất... Có một số chuyện không cần biết từ trước, chỉ cần suy luận theo lẽ thường là được.”
Lao Huyền Minh đã hiểu: “Vì vậy kế hoạch ban đầu của Yên Vũ lâu không phải Phong đại tiểu thư và Hà đại thiếu gia, nhưng bọn họ đến đây, mục tiêu cũng tự thay đổi.”
‘‘Không sai.’‘ Ninh Dạ trả lời.
“Nói cách khác...” Lao Huyền Minh phản ứng lại.
“Đúng, chắc bọn chúng còn một mục tiêu, một mục tiêu từ trước.”
“Là gì?” Mọi người cùng hỏi.
Ninh Dạ nhìn bọn họ với vẻ đồng tình: “Chẳng phải các ngươi đã thấy rồi à?”
Linh Lung tháp!
Mục tiêu nguyên bản của Yên Vũ lâu chính là Linh Lung tháp!
Nhưng khác với suy đoán của bọn họ, mục tiêu của Yên Vũ lâu không phải cướp lấy Linh Lung tháp.
Một trận pháp cơ sở của Lạc thành, Yên Vũ lâu cũng chẳng thấy quý hiếm gì.
Bọn họ còn mục đích hiểm ác hơn.
Ngay một khắc sau đã thấy bốn phía xung quanh Lạc thành có cả vạn vệt sáng bay lên bầu trời.
“Đại trận của Lạc thành?” Công Tôn Trường Sách ngạc nhiên.
Sao đại trận lại khởi động ngay lúc này.
“Không đúng, là nghịch chuyển đại trận!” Công Tôn Vô hét lớn.
Đại trận bảo vệ Lạc thành vốn là đối ngoại nhưng thời khắc này lại phát huy tác dụng đối với bên trong.
Còn sau khi trận pháp khởi động, chỉ thấy màn sương đỏ máu quét qua, bao phủ toàn bộ Lạc thành, chậm rãi hạ xuống dưới.
“Tử Giới Dung Lô?” Lần này ngay cả Ninh Dạ cũng kinh ngạc.
Chuyện Công Tôn Dạ và Công Tôn Điệp ra tay với đệ cửu sứ đúng là ý của y, mục đích là để y được ra ngoài.
Vì vậy Ninh Dạ còn bảo Công Tôn Dạ đề xuất với Yên Vũ lâu, dùng Công Tôn thế gia làm mồi, thu hút một số người của Hắc Bạch thần cung tới đây, rồi lạnh lùng hạ thủ để trả thù.
Trong đó mục tiêu chủ yếu là bản thân Ninh Dạ.
Thế nhưng Hà Nguyên Thánh và Phong Ngọc Yên gia nhập lại khiến mọi chuyện thay đổi.
Mấu chốt nhất là Yên Vũ lâu không thể nào làm việc hoàn toàn dựa theo bố trí của y.
Công Tôn Điệp có thể đưa ý kiến nhưng Yên Vũ lâu cũng có thể có kế hoạch riêng của mình.
Vì vậy bọn họ thay đổi một phần đề xuất của Công Tôn Dạ, cố gắng tối đa hóa lợi ích trong hành động ở Lạc thành lần này.
Chỉ có điều rốt cuộc kế hoạch là gì, Công Tôn Dạ không biết, vì vậy Ninh Dạ cũng không biết.
Nhưng bây giờ Ninh Dạ đã biết.
Không ngờ lại là Tử Giới Dung Lô.
Tử Giới Dung Lô là một pháp môn cực kỳ ác độc thời thượng cổ, trước đây kẻ sáng tạo ra pháp môn này muốn chế tạo một thần vật nên luyện hóa tất cả dân chúng trong một thành thị, cuối cùng trở thành một món chí bảo sát lục với sát khí ngập trời.
Pháp thuật này tôn thương thiên hòa, vì vậy bị tiên giới cấm dùng, không ngờ Yên Vũ lâu lại sử dụng, hơn nữa còn dùng tại Mặc châu.
Hiển nhiên, đây là linh cảm của bọn họ sau khi Mộc Khôi tông luyện hóa Ác Niệm Sát Cốt.
Mất đi Tri Vi giới, Yên Vũ lâu phải chế tạo lại một món thần vật, chuyện chúng ta khiến bọn họ có tâm tư khác, dứt khoát nhân cơ hội này luyện hóa cả Lạc thành.
Sau khi biết thủ đoạn của Yên Vũ lâu tàn nhẫn đến vậy, Ninh Dạ cũng không khỏi run rẩy.
Danh môn đại phái ai nấy ra vẻ đạo mạo, thực chất không có ai là người tốt, đều là phường ăn tươi nuốt sống.
Nếu một vị đại năng chạy đi chỗ khác luyện hóa một thành thị, tuy y cũng đồng tình nhưng không tự trách mình.
Thế nhưng Lạc thành thì không được!
Cảnh ngộ của những người ở đây có liên quan trực tiếp tới y!
Ta không giết Bá Nhân nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết!