Thiên Dạ Mộc: Bảo Bối Nhỏ Của Bách Thiếu

Chương 3



Chớp mắt một cái thì ngày đó cũng đã tới, ngày sinh nhật của Đông Trà. Thiếp mời của bữa tiệc đã được gửi đến tay những vị khách từ 2 tuần trước đó. Khi thiếp mời tới tay, những vị khách vừa ngạc nhiên, vừa thấy tò mò khi nhiều năm nay Bách gia đã không tổ chức những bữa tiệc lớn như vậy. Chủ nhân bữa tiệc chắc phải là người đặc biệt lắm, như vậy nên ai nấy đều chắc chắc việc tới tham dự vì còn muốn xem thử người này như thế nào, chứ cứ chỉ được nghe danh mãi mà chưa một lần được trông thấy.

Tại dinh thự Bách gia lúc này đang trở nên rất nhộn nhịp, người làm ra ra vào vào tấp nập. Mỗi người một công việc, lão Trần quản gia đang phải chỉ đạo, quán xuyến hết việc này đến việc khác để có thể chuẩn bị hoàn hảo cho bữa tiệc tối nay.

Mặc cho bên ngoài đang ồn ào, náo nhiệt. Đông Trà, nhân vật chính của ngày hôm nay vẫn đang nhàn nhã ngồi đọc sách trong thư phòng, cô không mặn mà lắm. Không chỉ như vậy, cô còn muốn bốc hơi hết một ngày hôm nay, cô không thích những bữa tiệc như thế này. Nhưng cũng chỉ biết thở dài một hơi, rồi tiếp tục đọc quyển sách trên tay mình.

Dù là đang đọc sách thật đó, nhưng cứ chốc chốc cô lại ngó qua cửa sổ để tìm bóng hình quen thuộc nào đó. Từ cửa sổ của thư phòng có thể nhìn được bao quát phía sân trước của căn dinh thự.

Dưới đó đang có rất nhiều con người đang náo nhiệt, nhưng hình dáng cô đang muốn tìm vẫn không thể tìm thấy. Đông Trà bày ra vẻ hờn dỗ “ Hứ, chú ta vẫn chưa trở về. Đáng ghét”

Bỗng có mấy tiếng gõ cửa vang lên, là giọng của lão Trần “ Cô chủ, nên đi thử lễ phục rồi”

Cô không muốn đi chút nào hết, liền giả điếc, coi như không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục đọc quyển sách của mình.

Lão Trần còn lạ gì mấy cái trò này của cô chủ nhỏ nhà ông, liền tiếp tục gõ cửa “ Cô Đông Trà, lão già tôi biết cô ở trong đó, mau ra đi thử lễ phục thôi”

Đáp lại ông vẫn là sự im lặng, ông thở dài một cái. Thật khổ cái thân già như ông mà “ Cô chủ, cô còn không ra là tôi vào đem cô đi đó”

Lúc này cánh cửa thư phòng mới được mở ra, Đông Trà dù có chán nản vẫn cười tươi với lão Trần “ Con ra rồi đây, chúng ta đi thôi”

“ Ây da, cô chủ nhỏ đã lớn quá rồi” Trần quản gia nhìn cô gái trước mặt bằng ánh mắt cưng chiều, như nhìn cô cháu gái nhỏ của mình vậy. Cũng đúng thôi, ông cũng là người nhìn cô lớn lên cơ mà, ông cũng đáp lại cô bằng một nụ cười rồi đi trước dẫn đường.

Đông Trà đi theo phía sau người đàn ông lớn tuổi, ngày nhỏ cô cũng theo ông như vậy, chỉ chớp mắt một cái đã mười mấy năm trôi qua rồi. Thời gian thật không chờ một ai.

Đi được mấy bước, Đông Trà như nhớ chuyện gì đó. Cô liền dò hỏi người đằng trước “ Ông Trần… Khi nào chú Thuân mới về vậy?”

“ Thiếu gia nói 7h sẽ về tới, chắc là sắp về rồi” Lấy trong túi áo ngực ra một chiếc đồng hồ quả quýt ra xem, rồi lại đặt về chỗ cũ, đến trước phòng thử đồ, lão đẩy nhẹ cửa “ Người đang đợi cô chủ ở trong, tôi đi trước”



“ 7h sao? Bây giờ là 5h30 rồi, còn 1h30 nữa thôi” Đông Trà đang lẩm nhẩm tính toán xem còn bao nhiêu thời gian nữa cô sẽ được gặp ông chú của mình, nhưng cô vẫn không quên gật đầu chào lão Trần rồi bước vào bên trong căn phòng.

Trong căn phòng đó, đang đặt những bộ lễ phục được Bách Thuân đặt làm riêng cho cô. Việc may lễ phục được những người bên nhà họ Tần làm. Nhà họ đã có mấy đời may lễ phục cho Bách gia rồi, từ những bữa tiệc lớn hay nhỏ.

Đợi cô là một cô gái trẻ, khoảng chừng mới 22 - 23 tuổi. Thấy Đông Trà bước vào, cô gái ấy vui vẻ tiến đến chào hỏi “ Chào cô, tôi là Tần Nhạc Yên. Người phụ trách lễ phục lần này”

Đối với người là đầu gặp, Đông Trà giữ một vẻ lịch sự, khách sáo “ Chào cô, tôi tên Đông Trà”

Một vẻ khách sáo ấy của Đông Trà làm Tần Nhạc Yên có hơi sượng lại. Nhưng không sao, lần đầu gặp mà. Cô nhìn một lượt cô gái trước mặt mang theo tính đánh giá.

Đúng là viên ngọc trong tay Bách Thuân có khác, từ khí chất lẫn ngoại hình đều xuất sắc, chẳng trách tên kia dấu diếm lâu như vậy “ Chúng ta bắt đầu thôi, cô xem thử những bộ tôi mang đến ở đây, thích bộ nào nhất”

Khẽ gật đầu, Đông Trà bước đến những bộ lễ phục đang được đặc biệt lựa ra để cho cô chọn. Mỗi bộ mang theo một kiểu dáng, phong cách khác nhau. Nhưng thứ thu hút cô không phải những bộ váy lấp lánh ấy, mà là bộ suit màu xám.

Bước lại chỗ bộ suit ấy, đặt tay miết dọc theo đường may, giống như cô đang tưởng tượng ra cảnh Bách Thuân mặc bộ suit này đi cùng cô xuống sảnh bữa tiệc.

Tần Nhạc Yên thấy Đông Trà mê mẩn bộ suit ấy như thế cô liền bước tới bên cạnh, khoanh tay trước ngực nở nụ cười “ Thật đẹp đúng không, bộ suit này là theo số đo của Bách nhị thiếu mà làm ra đó”

“ Tôi nghe nói Tần gia mấy đời đều may lễ phục cho Bách gia” Đông Trà nhìn qua Tần Nhạc Yên, lúc này mới có chút thân thiết hơn “ Bộ suit này là cô làm ư?”

Tần Nhạc Yên lắc đầu “ Không phải, Âu phục là do anh trai tôi may. Tôi chỉ may đồ nữ thôi, còn anh ấy thì nam hay nữ đều may”

Ây da, sao lại phí thời gian ở bộ suit này chứ, Tần Nhạc Yên vội kéo Đông Trà đến trước những bộ váy lộng lẫy ấy “ Nào, cô nương của tôi hãy chọn lễ phục cho mình đi. Bộ suit ấy cô cũng đâu mặc được chứ”

Đông Trà bị Tần Nhạc Yên kéo đi, nhìn mấy bộ lễ phục trước mặt, rồi chọn lấy bộ có màu gần tương đồng với bộ suit lúc nãy nhất.

Chính là chiếc váy hở lưng, ôm khít lấy body của Đông Trà. Trước giờ cô chưa thử qua kiểu dáng này bao giờ cả, qua tuổi mới rồi cũng nên thử điều mới lạ.



Tần Nhạc Yên biết thế nào Đông Trà cũng chọn bộ váy này, đơn giản nó và bộ suit kia là sinh ra cho nhau. Cô tiến đến lấy bộ lễ phục kia xuống, đưa đến tay Đông Trà “ Vậy cô thử một chút đi, có gì tôi sẽ sửa luôn cho cô”

Nhận lấy bộ lễ phục từ tay Tần Nhạc Yên, cô tiến đến phía phòng thay đồ. Nhìn bản thân mình trong gương, Đông Trà thở hắt ra một cái, đặt bộ lễ phục lên chiếc ghế, rồi tiện tay búi tạm mái tóc dài của mình lên cho gọn.

Từng lớp vải được trút bỏ để lộ ra một thân hình đẹp đẽ trước gương, đến cô cũng phải tự đỏ mặt khi nhìn thấy thân thể mình như vậy.

Mặc vào bộ lễ phục ấy. Phải nói gì đây? Người đẹp vì lụa ư? Không phải, là lụa đẹp vì lụa thì đúng hơn. Tấm lưng trần ngọc ngà của cô được khoe trọn, phần ngực phía trước được những lớp vải tinh tế che lấp đi. Phía dưới đuôi váy dần ôm sát lấy thân hình cô.

Ôi cái body chuẩn từng cm ấy, ao ước chết người. Cơ mà ở eo có hơi rộng thì phải, chút nữa chắc phải nhờ Tần Nhạc Yên chỉnh lại.

Bước ra khỏi căn phòng thay đồ, Đông Trà như đang hút hết tất cả những ánh mắt của những người có trong căn phòng ấy. Tần Nhạc Yên cũng phải nhìn cô gái vừa bước ra ấy đến không chớp mắt. Tới khi Đông Trà bước tới trước mặt cô, cô mới có phản ứng lại “ Ôi trời ơi, Đông tiểu thư của tôi ơi. Cô đẹp thật đấy”

Đông Trà được khen cũng ngại chứ, nhưng Tần Nhạc Yên gọi cô là Đông tiểu thư hình như hơi sai rồi “ Cảm ơn cô, nhưng mà tôi không phải họ Đông đâu”

Đang lượn qua lượn lại ngắm nhìn kì quan đẹp đẽ trước mặt mình, Tần Nhạc Yên mang theo bất ngờ “ Vậy cô họ Bách?”

Đông Trà lại lắc đầu, thực ra cô cũng không biết mình họ gì. Ai cũng gọi cô là Đông Trà, rồi nghĩ cô họ Đông, không thì lại nghĩ cô mang họ Bách “ Cũng không phải, tóm lại tôi cũng không biết đâu. Tôi tên chỉ có một chữ Trà thôi, Đông là đệm”

Tần Nhạc Yên khẽ gật gù như đã hiểu, chuyên của nhà khác cô cũng không quan tâm quá làm gì.

Như nhớ ra chuyện gì, Đông Trà liền nói tiếp “ À đúng rồi, phần eo này có hơi rộng” vừa nói cô vừa kéo phần vải thừa ra

“ Như vậy vẫn rộng ư? Vậy để tôi sửa lại” Cô không ngờ đã theo số đo rồi mà vẫn còn rộng. Chậc một tiếng rồi lấy kim chuyên dụng đánh dấu lại “ Được rồi, cô thay ra để tôi sửa lại cho nhé”

“ Làm phiền cô rồi” Cô vào lại phòng thay đồ, thay ra bộ lễ phục để đưa lại cho Tần Nhạc Yên sửa lại.

Xong chuyên mục lễ phục rồi, lão Trần lại nói hầu gái đưa Đông Trà đi làm những việc khác. Đông Trà cũng bắt đầu bận rộn cho buổi tiệc tối nay.