Bách Thuân nói đi là đi liền ba tháng, lúc anh ta trở về bụng của Đông Trà đã nhô cao lên rồi. Nhưng lần này về được một ngày đã đi tiếp. Lại đi một lần hai tháng nữa, lúc anh ta về Đông Trà đã mang thai đến tháng thứ 8 rồi, bụng đã nhô cao căng tròn.
Trộm vía trong quá trình mang thai cô không bị rạn, cô ngồi trên chiếc ghế lười ở phòng khách, xoa xoa cái bụng của mình “ Ây da, tiểu Bột Bột à. Ông chú của con sao còn chưa về nữa. Cứ như thế này chắc mami phải tìm ba khác cho con thôi”
“ Em định đi kiếm ai?” Nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo tới, anh đã về rồi đây. Lần này hứa sẽ ở nhà chăm cô cho tới khi vỡ chum.
Đặt những túi lớn túi bé mà anh ta mang về theo lên trên bàn, Đông Trà thắc mắc không biết anh ta mang đồ gì về mà lắm thế. Cô vịn tay ghế đứng dậy đi tới chỗ Bách Thuân, cô mở từng túi kia ra xem thử “ Anh mang những gì về mà nhiều vậy?”
Ôi trời, toàn là đồ cho trẻ sơ sinh, ơ nhưng mà tất cả đều là màu hồng. Cô cầm một bộ quần áo sơ sinh lên trước mặt anh ta nghi ngờ hỏi “ Sao lại đều là màu hồng thế này? Còn chưa biết giới tính của con mà, lỡ như là con trai thì sao?”
Trong tiềm thức của anh, đứa con của anh trong bụng Đông Trà là con gái và phải là con gái nên những thứ anh mua về đều là màu hồng. Nếu lỡ là con trai thì kệ thôi, cũng vẫn miễn cưỡng mặc được “ Thì thôi, dù sao nó cũng chưa biết chê nên vẫn có thể dùng được. Nhưng anh nghĩ đứa bé này là con gái, một cô công chúa nhỏ giống em”
“ Anh thiên vị quá rồi” Đúng thật là hết nói nổi, cũng may cô cũng chuẩn bị sẵn đồ, những món đồ cô mua đều có màu trung tính cả bé trai và bé gái đều có thể dùng được. Đặt lại bộ quần áo đó vào túi, Đông Trà đưa tay đỡ lấy bụng mình. Bụng cô đã nặng quá rồi.
Đỡ bà bầu kia về lại ghế, nhìn cô ấy bây giờ có giống con lật đật không cơ chứ, giờ mà ngã một cái chắc chỉ có lăn mất thôi “ Dạo này em có còn ra tiệm đồ cổ nữa không vậy?”
Đương nhiên là ngày nào cô cũng ôm cái bụng này ra tiệm rồi, dù Thẩm Hinh mỗi lần thấy cô tới đều kêu trời, muốn đuổi cô về nhà nghỉ ngơi. Nhưng đam mê ăn vào máu rồi, cô không thể không đến đây được “ Có chứ, dạo này em còn tìm được mấy cái triện mộc nhỏ nhỏ, đang nghiên cứu xem từ thời nào”
Gõ vào trán Đông Trà một cái, nhắc đến đồ cổ một cái là hai mắt sáng rỡ. Bụng đã to như vậy rồi mà vẫn cố chấp tới tiệm “ Từ mai không được ra đó nữa, anh sẽ nhờ người tới tiệm quản cùng với Thẩm Hinh”
Xoa xoa chỗ vừa bị anh ta gõ vào, sao lại không cho cô tới tiệm của mình nữa chứ “ Không được, em ở nhà buồn lắm, để em tới tiệm đi”
“ Có anh ở nhà với em rồi còn gì” Anh ta cởi chiếc áo suit bên ngoài ra, trông dáng vẻ cũng mệt mỏi lắm rồi. Cả ngày nay sau khi vừa xong việc là anh đã tức tốc lái xe về đây.
“ Anh đi tắm rửa thay đồ nghỉ ngơi đi” Giờ cô bụng lớn như vậy cũng không biết làm gì cho anh ta nữa, đụng đâu vướng đấy. Đến cô còn thấy vướng nữa là, hằng ngày cũng may có má Trương qua đây giúp đỡ cô những việc linh tinh.
Anh chỉ ừ một tiếng, đống đồ kia mai anh sẽ dọn sau. Giờ phải đi nghỉ ngơi trước đã.
Khi người đàn ông kia đã đi tắm rửa rồi, cô liền bê cái bụng của mình vào phòng. Từ lúc mang thai đến giờ cô không thể thức muộn được nữa rồi, không phải vì đợi Bách Thuân về thì cô đã đi ngủ từ lâu rồi.
Vừa đặt lưng lên giường thôi là Đông Trà đã đi vào giấc rồi. Bách Thuân lúc tắm rửa xong nhẹ nhàng mở cửa đi vào. Anh ta còn cầm theo một sợi dây tiến lại phía Đông Trà đang nằm.
Đoán chừng cô đã ngủ say rồi, anh nhẹ nhàng lấy bàn tay trái của cô ra khỏi chăn. Kéo căng sợi dây để tròng vào ngón tay cô để đo lấy size nhẫn. Nhưng dễ gì đơn giản như vậy.
Chỉ cần vừa tròng sợi dây vào ngón tay thôi là cô lại cựa làm sợi dậy bị tuột ra, anh như đánh vật trên giường vậy, cứ quay hết bên nọ đến bên kia để lấy được size ngón tay của Đông Trà.
Chật vật một hồi thì cũng lấy được size nhẫn rồi, vừa thở phào được một cái thì anh nhận ra hình như mình đo sai tay rồi. Nam tả nữ hữu, nhưng tay anh đang đo lại là tay trái mà.
Ngồi sụp xuống cạnh giường, vò muốn xù cả đầu. Mãi mới đo được vậy mà lại nhầm tay, giờ anh lại phải đo lại lần nữa. Hít một hơi thật sâu rồi làm lại lần nữa, nhưng lần này có kinh nghiệm từ lần trước rồi.
Nói là có kinh nghiệm những vẫn phải chật vật mất một lúc lâu mới có thể lấy được đúng size nhẫn. Lấy được rồi anh ta lại vội chạy sang phòng của mình. Ghi chú lại size nhẫn vừa mới đo được lúc nãy, anh dữ sẽ tự mình thiết kế nhẫn đính hôn và nhẫn cưới cho Đông Trà.
Chuẩn bị thêm một số thứ cần thiết cho việc này nữa rồi trở lại về phòng bên kia, không nơi đâu tốt bằng nơi có vợ mình được. Kéo Đông Trà vào trong lòng mình, không thể ôm trọn được cô nữa rồi, vòng tay ôm qua chiếc bụng bầu của cô.
Đây là giấc ngủ bình yên nhất của anh trong suốt thời gian qua. Mọi việc anh đã xử lý xong hết rồi, giờ có thể yên tâm rửa tay gác kiếm ở nhà nuôi vợ chăm con rồi.