Thiên Dạ Mộc: Bảo Bối Nhỏ Của Bách Thiếu

Chương 51



Bách Thuân về đến Bác Cảng cũng là lúc quá nửa đêm. Anh ta mang theo hơi men mở cánh cửa căn hộ của mình ra. Bên trong chỉ có ánh đèn hiu hắt từ phòng ngủ rọi ra ngoài.

Thấy Đông Trà ra phòng khách đợi mình, chắc cũng phải rất lâu rồi nên mới ngủ thiếp đi như thế kia. Cởi chiếc áo suit tuỳ ý vứt nó ở nơi nào đó. Anh đi lại phía người phụ nữ kia, đưa tay bế cô về phòng ngủ.

Cảm nhận được có người đang đến gần mình, rèm mi lay động khẽ tỉnh giấc. Đôi mắt cô có gì đó long lanh ánh nước nhìn người đàn ông mang theo hơi rượu về nhà, không chỉ có riêng hơi rượu mà còn thoang thoảng mùi nước hoa phụ nữ nữa.

Cô trở nên trầm mặc, khẽ nghiêng người né tránh bàn tay ấy. Đông Trà đứng dậy đi về phía bếp “ Anh ngồi nghỉ đi, em đi pha nước giải rượu cho anh”

Anh ta nắm lấy cổ tay Đông Trà, kéo cô ngồi lên đùi mình. Hai mắt Bách Thuân híp lại nhìn người vợ cùng chung chăn gối đang lạnh nhạt với mình, giọng anh ta cất lên khàn khàn “ Đông Trà, sao em dạo này luôn né tránh anh như vậy?”

Bất ngờ bị kéo lại, Đông Trà bám lấy vai anh ta làm điểm tựa. Ở tư thế này cô còn nhận ra rõ được mùi nước hoa của người phụ nữ khác vương trên quần áo chồng mình. Cô thừa biết Bách Thuân đã đi tới đâu, dùng ánh mặt sâu tựa biển hồ nhìn thẳng vào người chồng đầu ấp tay gối của mình “ Anh tự xem bản thân đi, trên người đều là mùi nước hoa phụ nữ đấy. Thật nồng”

Mùi nước hoa phụ nữ? Anh có ôm ấp ai đâu mà có mùi chứ? Mất một lúc để lật tung trí óc xem mình có bỏ qua thứ gì không. Hay là lúc đó, cô ả nào đấy đã tới va vào người anh đòi tiếp rượu cùng, anh còn nhớ có nói mùi trên người cô ta thật nồng, không lẽ lại bám cả sang người anh. Đáng ghét thật chứ “ Có mùi nước hoa thì sao chứ? Đâu phải trước đây chưa từng có”

“ Cũng đúng thôi, trước đây anh cũng từng như vậy mà. Em nên hi vọng gì chứ?” Rứt khoát đứng dậy, anh ta định dùng cách này chọc tức cô đấy à. Nhưng không có chuyện đó đâu, đã thích chơi như vậy thì để cô chơi cùng “ Chúng ta li hôn đi, em sẽ nuôi con”

Hoảng rồi hoảng rồi, Bách Thuân chưa nghĩ tới bước này. Vội vàng nắm lại tay người vợ của mình, hai gối đã tiếp đất “ Anh không có ý đấy, anh xin thề là không có chuyện gì xảy ra hết”

“ Vậy ý anh là gì?” Cô còn chưa làm gì mà, sao anh ta đã quỳ xuống rồi thế kia, ai không biết lại nói cô làm sư tử Hà Đông ăn hiếp chồng mất. Trước còn mạnh mồm mạnh miệng lắm cơ mà, anh ta cũng biết sợ sao?

“ Anh không có, từ ngày lấy em anh tu tâm tích đức, rửa tay gác kiếm như thế nào em cũng biết mà. Anh làm sao dám đụng chạm người phụ nữ nào ngoài vợ yêu đâu” Cái miệng anh ta liến thoắng bao biện cho bản thân, giờ nói kéo được vợ là trên hết.

Lộp cộp, tiếng chiếc bàn giặt được Đông Trà ném xuống mặt sàn. Không biết từ lúc nào mà cô đã chuẩn bị sẵn nó nữa “ Quỳ lên đây đi rồi nói chuyện tiếp”

Dù anh ta không muốn thì cũng phải quỳ lên thôi, ý vợ là ý trời, lời vợ là thánh chỉ. Khổ sở quỳ lên chiếc bàn giặt kia, cảm giác đau thộn chuyền từ đầu gối lên làm tê dọc sống lưng “ Vợ à, bộ xương khớp già yếu này của anh không chịu được đâu”

Nhìn chồng mình quỳ lên đó thôi đã thấy đau rồi, chép miệng mấy cái, cô lại xoay người đi vào bếp. Nói sao đi nữa Đông Trà vẫn là một người vợ dịu hiền, cô đưa tới trước mặt chồng mình một cốc nước giải rượu “ Anh uống đi, từ giờ đến khi trời sáng cũng còn mấy tiếng nữa. Em đi ngủ đây”

Trước khi vào phòng Đông Trà còn không quên nhắn gửi yêu thương đến ông chồng mình “ Đến lúc em ngủ dậy mà không thấy anh quỳ ở đấy thì anh tự biết hậu quả rồi đó”

Nói rồi cánh cửa phòng ngủ được đóng sầm lại. Bách Thuân thấy một lúc lâu sau đó không có động tĩnh gì, chắc chắn vợ mình sẽ không ra kiểm tra nữa. Vậy anh ta cần gì quỳ, uống một hơi hết cốc nước giải rượu. Ngồi lại lên ghế Sofa êm ái nhưng không quên làm bộ làm tịch “ Đau quá đi, đầu gối già này của tôi sao mà chịu được đây”

Mặc bên ngoài có gào thét, hay gào rú thì bên trong phòng Đông Trà cũng đã yên giấc rồi. Chồng với con thật đau đầu, biết vậy không lấy chồng sớm.

Chị em cũng đừng nên lấy chồng sớm để đau đầu với chồng con như Đông Trà.