Thiên Đạo Chi Tranh

Chương 16: Hôn ước



- Chúc mừng thiếu gia đã xuất quan.

Người trước mặt Thiên Vân lúc này không ai khác chính là người sở hữu Tử Vong Thánh Thể, Lăng Như Ngọc. Sau khi được đưa về Thiên gia và được Thiên Vân trợ giúp tu luyện, nàng không chỉ được học về những loại công pháp lẫn cách tu luyện đúng với thể chất đặc biệt của mình, mà còn được mẫu thân của Thiên Vân là Lâm Dao Dao cho học để trở thành hầu nữ bên cạnh Thiên Vân.

Trong lòng Lâm Dao Dao hiểu rõ, Lăng Như Ngọc có lẽ đã phải lòng đối với Thiên Vân, mà việc của nàng tất nhiên chính là tác thành cho hai đứa rồi… Có lẽ bây giờ Thiên Vân còn chưa hiểu, nhưng Lâm Dao Dao rõ ràng, sau này nhi tử sẽ rất biết ơn vị mẫu thân tốt như vậy.

Thiên Vân thấy Lăng Như Ngọc hành lễ với mình thì cũng không nói nhiều, liền cho phép nàng đứng lên… Trong suốt ba năm này, dù hắn không ít lần kêu không cần tới nữ hầu, nhưng mẫu thân hắn đều mặc kệ… Người xếp không ít nữ nhân để hầu hạ cho hắn nhưng hắn lại không mấy quan tâm…

May mắn thay, khi hắn mang Lăng Như Ngọc về thì Lâm Dao Dao cũng từ bỏ ý định cho mấy nữ hầu kia, mà thay vào đó thì chỉ để mỗi Như Ngọc ở bên cạnh hầu hạ Thiên Vân.

Trong lúc đang suy tư, một âm thanh nhẹ nhàng tinh tế liền vang lên bên cạnh Thiên Vân:

- Thiếu gia, chủ mẫu cho gọi người đến đại sảnh.

Thiên Vân có chút không hiểu mà nhìn về phía Lăng Như Ngọc… Phải nói, cô nàng này cũng không hề kém cạnh các đại mĩ nhân mà hắn từng gặp, đôi môi đỏ mọng xinh xắn cùng với chiếc mũi thẳng, hai mắt trong veo như hồ nước mùa thu đang tĩnh lặng… Không ai có thể ngờ rằng, cô gái này lại xuất thân bần hàn chứ không phải là một tiểu thư của một gia tộc hoặc thế lực nào đó.

- Rốt cuộc là có chuyện gì mà mẫu thân muốn gọi cho ta?

Trước câu hỏi của Thiên Vân, Lăng Như Ngọc vẫn nhẹ nhàng trả lời:

- Như Ngọc không rõ, nhưng theo những gì Như Ngọc nghe được từ những người hầu khác trong gia tộc thì có vẻ như vị hôn phu của ngài đã tới.

- Cái gì?? Ta có vị hôn phu hồi nào???

Thiên Vân kinh ngạc tột độ mà nhìn Lăng Như Ngọc… Hắn cũng không nói nhiều mà ngay lập tức đi đến đại sảnh của gia tộc, nơi để dón tiếp những vị khách đến Thiên gia.

Hắn nhanh chóng di chuyển đến chỗ đại sảnh, theo sau chính là Lăng Như Ngọc… Phải nói, suốt ba năm tu luyện, tu vi của nàng cũng tiến bộ đáng kể, cũng đã đột phá đến Tiên Nhân cảnh đỉnh phong, thiếu một chút nữa là đột phá đến Kim Tiên cảnh.

Dù Thiên Vân đang là Đại La Kim Tiên, cộng thêm việc bản thân đang dùng tới thần văn tăng tốc để trợ giúp tốc độ thì không cần dùng tới công pháp, tốc độ của hắn vốn vô cùng nhanh, dù là một Đại La Kim Tiên đỉnh phong cường giả cũng chưa chắc bắt kịp hắn cho dù có xài vài bộ công pháp liên quan đến di chuyển… Ấy thế mà Lăng Như Ngọc lại có thể đi sát hắn với không một chút âm thanh nặng nề hay tiếng thở dốc nào…

Thiên Vân nhận ra… đây là một công pháp du hành thuộc Đế Cấp, cực kỳ tốt trong những tu sĩ từ Chuẩn Thánh trở xuống, tuy nhiên tu luyện được nó lại vô cùng khó… Ấy thế mà cô nàng lại có thể nhanh chóng học được chỉ trong thời gian ngắn, đúng là người mà hệ thống lựa chọn, không hề kém chút nào.

Trong suốt ba năm này, Thiên Vân cũng thành công tìm được thông tin của một thiên kiêu thêm một lần, chỉ đáng tiếc là hắn lại ở lãnh địa của Quỷ giới, vì vậy Thiên Vân lại vô pháp đi chiêu mộ.

Còn về bí cảnh hay thông tin cần thiết thì Yêu Yêu lại khuyên hắn chưa sử dụng, bởi bí cảnh ở Thần giới hắn lại không thể đi được vì vậy nên chờ khi hắn hạ giới thì sử dụng mới có thể đem được nhiều lợi ích hơn.

Chỉ trong chốc lát, Thiên Vân cùng Lăng Như Ngọc cũng đã đến được đại sảnh của Thiên gia. Hắn thì đi vô trong, còn Lăng Như Ngọc chỉ có thể ở ngoài chờ đợi hắn, bởi nàng không có lệnh thì không thể đi vô trừ khi có việc khẩn cấp. Mà ngồi trước mắt Thiên lúc này chính là phụ mẫu của hắn, còn những người khác có vẻ đang trong quá trình bế quan hoặc thi hành nhiệm vụ của gia tộc.

- Nhóc con, cuối cùng cũng chịu xuất quan rồi… Chậc tu vi cũng đạt đến Đại La Kim Tiên hậu kỳ, chậc mười tuổi mà đã được như vậy… Đúng là nhi tử của ta hahaha. Không kém cạnh gì phụ thân ngươi ngày xưa.

Người lên tiếng không ai khác chính là Thiên Thừa Ân, phụ thân của Thiên Vân…

- Hừ, khi bằng tuổi Vân Nhi, ngươi còn không biết đang ở chỗ xó xỉnh nào, làm sao có thể đạt được thành tựu như nhi tử của ta…

Lâm Dao Dao cũng lên tiếng, nàng lấy tay nhéo má Thiên Thừa Ân khiến cho cái khí tức nghiêm túc của vị gia chủ oai phong lẫm liệt của Thiên Chiến Thần Tộc ngay lập tức biến mất. Có thể nói, dù ở ngoài Thiên Thừa Ân rất có địa vị lẫn tiếng nói, nhưng khi ở bên cạnh Lâm Dao Dao, hắn lại vô cùng thấp cổ bé họng, thậm chí còn không dám lớn tiếng cãi lại nàng.

Không phải vì Lâm Dao Dao mạnh hơn Thiên Thừa Ân, bởi lúc này Thiên Thừa Ân đã đạt đến Thần Vương cảnh giới, còn Lâm Dao Dao cũng là Thần Vương cảnh, nhưng khí tức thì có chút yếu hơn Thiên Thừa Ân.

Còn về việc vì sao lại như vậy, tất nhiên là do Thiên Thừa Ân cực kỳ yêu thương thê tử của mình… Phải biết, ở thế giới này, một phu đa thê là một việc hết sức bình thường, đặc biệt là những nam nhân như Thiên Thừa Ân, có cả một dàn hậu cung cũng không phải chuyện lạ. Nhưng Thiên Thừa Ân chỉ có duy nhất một nữ nhân, đó chính là Lâm Dao Dao…

- Khụ khụ, nàng ít nhất cũng phải giữ lại thể diện cho ta khi ở trước mặt nhi tử chứ.

- Đáng đời… ai bảo chàng bốc phét.

Trước câu nói tưởng chừng như vô tội của Thiên Thừa Ân, Lâm Dao Dao chỉ dành cho hắn một bộ mặt khinh bỉ… Dẫu vậy, nàng cũng chả làm gì thêm, tay cũng không còn nhéo má của Thiên Thừa Ân nữa.

Thiên Vân ở dưới trông thấy tất cả nhưng cũng sớm đã quen, từ khi hắn xuyên đến đây, không ít lần hắn đã nhìn thấy mấy cảnh như vậy, thậm chí trong ký ức nguyên chủ cũng có rất nhiều.

- Nhóc con, phụ thân cũng không nói nhiều… Mau đi chuẩn bị cho tốt bởi ngày mai thê tử tương lai của con sẽ đến đây.

- Thê tử tương lai của con???

Dù cho có được ký ức hai kiếp nhưng Thiên Vân vẫn có chút theo không kịp. Từ khi nào mà mình có vợ? Không lẽ thế giới này cũng có mấy cái vị hôn thê? Ta đây kiếp trước còn đang ế, không lẽ kiếp này bù đắp, tình kiếp cứ thế mà đến sao.

Lâm Dao Dao gật đầu, đi lại rồi nhẹ nhàng xoa vào đầu hắn, nói:

- Đúng vậy, thê tử của con… Vậy con không biết, mẫu thân cũng là vị hôn thê khi còn nhỏ của phụ thân ngươi sao?

Thấy Thiên Vân có vẻ bất ngờ, hoang mang tới ngơ ngác… Hai người liền cố gắng giải thích mọi chuyện cho Thiên Vân.

Dưới sự giải thích rõ ràng, Thiên Vân liền hiểu rõ mọi chuyện. Hóa ra là khi Thiên Thừa Ân lẫn Lâm Dao Dao nên duyên vợ chồng, hai người họ đã từng hứa với bằng hữu của Thiên Thừa Ân là một nhân vật Nguyên lão trong Thiên Đạo thư viện với họ là Tiêu. Hai bên đều ước định, nếu đều là nam nhi thì xưng huynh đệ, nếu đều là nữ nhi thì cho chúng kết thành tỷ muội còn nếu cả hai một nam, một nữ thì lập tức lập hôn ước cho hai người.

Dù có hôn ước là thế, nhưng cả hai vẫn phải cố gắng cho hai đứa trẻ gặp nhau sớm hơn… Bởi dù đây có là thế giới mà cường giả xưng tôn, nhưng với tình yêu lại không phải. Có khi ngươi mạnh thật, nhưng không chiếm được trái tim mĩ nữ thì dù ngươi có làm như nào, cho dù cưỡng ép thì ngươi cũng chỉ có thể chiếm được thể xác chứ không phải trái tim.

Vì vậy, Thiên Vân cũng có chút lo ngại về cái gọi là hôn ước từ lúc trong bụng mẹ rồi, lỡ như người kia lại vô cùng xấu xí thì sao??? Không ổn.

- Nếu mẫu thân nhớ không nhầm, nữ nhi họ Tiêu ấy hơn Vân Nhi chúng ta tận năm tuổi, lần cuối mẫu thân cùng phụ thân ngươi gặp thì nàng cũng trạc tuổi ngươi… Một cô nương vô cùng xinh đẹp, vóc dáng không hề thua kém gì hầu nữ Lăng Như Ngọc mà nhi tử dẫn về. Về phần thiên phú thì chỉ có hơn chứ không có thua.

- Dù xinh đẹp tới thế nào cũng không thể bằng được mẫu thân a…

Thiên Vân tung đòn vuốt mông ngựa, trên thế giới này làm gì có nữ nhân nào không thích khen đẹp chứ, thậm chí là lời của nhi tử, nó không chỉ là một lời khen mà còn là tình yêu thương của nhi tử đối với mình.

Quả nhiên, nghe được điều đõ thì Lâm Dao Dao cũng có chút vui vẻ, nàng cười nhẹ rồi nói:

- Vân Nhi thật hiểu chuyện, thật là ngoan…

Thiên Thừa Ân ở một bên thấy vậy cũng không nói gì… Hắn trong lòng cũng thầm thừa nhận rằng nhi tử này của hắn rất thông minh, từ nhỏ đã quan tâm tới tu luyện và những kiến thức cần thiết, thậm chí cách ăn nói cũng vô cùng tốt…

-- Hết chương 16--