Tôn Cường và Viên Đào nhìn nhau, trợn mắt há hốc mồm.
Bọn hắn chỉ đến mua vài thứ, kết quả lại mang đi toàn bộ Kỳ Trân lâu, cơ sở cũng bị bứng... Không chỉ có như thế, còn khiến cho lâu chủ người ta thiên ân vạn tạ, tràn ngập kích động. Thiếu gia (lão sư) chính là thiếu gia (lão sư), quả nhiên không thể theo lẽ thường để lý giải.
- Không phải ngươi vừa mới nói, giải quyết một cái cột đá thì ngươi sẽ cho ta một trăm viên linh thạch trung phẩm hay sao? Ta đã giải quyết hơn 100 cột. Ta tính rẻ cho ngươi một chút, chỉ tính một trăm, đó chính là... Một vạn linh thạch trung phẩm!
Hàn huyên vài câu với Cam lâu chủ, Trương Huyền nhìn về phía Lục tiểu thư đang ở cách đó không xa.
So với những bảo vật này, hắn càng để ý tới linh thạch hơn.
- Ta...
Vẻ mặt đỏ hồng, thân thể mềm mại của Lục tiểu thư không khỏi run rẩy.
Vốn nàng cho rằng, ngay cả một cái đối phương cũng không phá giải được, sẽ phải ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt nàng. Như vậy vừa vặn có thể giáo huấn một lần, khiến cho hắn biết trời cao đất rộng. Thế nhưng dù nàng có nằm mơ cũng không nghĩ tới...
Người ta không chỉ phá giải được cột đá, thậm chí ngay cả hang ổ của Kỳ Trân lâu cũng đào luôn...
Đây là chuyện gì chứ?
Sớm biết người này mạnh như vậy, cần gì phải nhiều miệng như vậy a!
Một vạn viên linh thạch trung phẩm... Cho dù lấy ra toàn bộ thân gia của nàng cũng không đủ ah!
- Làm sao vậy? Ngươi muốn lấp liếm hay sao?
Thấy vẻ mặt nàng lúc đỏ lúc trắng, nãy giờ không nói gì. Trương Huyền không khỏi nhướng mày.
Nếu không phải đối phương làm bộ tư thái cao ngạo trước mặt hắn thì hắn cũng lười để ý. Đã khoe khoang khoác lác còn muốn mình quỳ xuống, như vậy sẽ phải tiếp nhận kết quả đánh cuộc bị thua.
- Lục tiểu thư đã thua, ta trả giúp nàng...
Thanh niên theo đuổi Lục tiểu thư ở bên cạnh thấy nàng bị bức ép tới mức không nói ra lời, hắn cắn răng đi lên phía trước.
Một vạn linh thạch trung phẩm, xem như hắn cũng không có cách nào bỏ ra nổi.
Nhưng bây giờ bị bức đến mức như vậy, hắn cũng không có biện pháp nào khác. Nếu như trong lúc nàng gặp nguy cơ hắn có thể giúp một tay, từ đó nắm được trái tim nàng. Như vậy dù có đánh đổi lớn đến mấy cũng đáng giá.
Cũng không phải hắn không nghĩ tới chuyện không thừa nhận, nhưng mới rồi, khi đánh cược với đối phương cũng đã nói rõ ràng ràng. Đường đường là Danh sư ngũ tinh, một khi lấp liếm, về sau còn mặt mũi nào gặp người nữa cơ chứ?
Nếu chuyện này truyền đến tổng bộ, chức nghiệp Danh sư này cũng không cần phải làm nữa.
Công chính mới có thể trồng người, bản thân đã lấp liếm đánh cược như vậy, ai còn dám mang học sinh cho ngươi dạy bảo cơ chứ?
- Không cần ngươi hỗ trợ!
Thanh niên còn chưa dứt lời thì Lục tiểu thư đã cắn răng:
- Tự ta sẽ trả!
Nói xong nàng ngẩng đầu nhìn về phía Trương Huyền:
- Một vạn linh thạch, ta có thể trả cho ngươi, chỉ là... Hiện tại trên người của ta không có nhiều như vậy, nếu muốn thì phải chờ thời gian mấy tháng!
Hiện tại ngay cả một ngàn linh thạch nàng cũng không bỏ ra nổi chứ đừng nói là một vạn. Chỉ có điều, chỉ cần trở về, một vạn linh thạch trung phẩm tuy nhiều, thế nhưng nhờ vào nội tình trong nhà. Nếu muốn cầm ra vẫn hoàn toàn có thể làm được.
- Mấy tháng?
Trương Huyền lắc đầu:
- Nếu như là mấy tháng, một vạn linh thạch trung phẩm ta cũng có thể tùy tiện lấy ra được. Khi đó có lấy của ngươi cũng là vô ích!
Huyễn Vũ Đế đô chỉ là một trạm dừng chân trên đường đi tới Hồng Viễn Danh sư học viện của hắn. Ngay cả nửa tháng cũng không đợi được, chớ đừng nói chi là thời gian mấy tháng.
Lại nói, hắn tu luyện tới hiện tại, cũng chỉ khoảng chừng nửa năm. Sau mấy tháng, không biết hắn sẽ đạt tới loại cảnh giới nào. Khi đó có lẽ linh thạch trung phẩm đã vô dụng đối với hắn.
Nương theo tu vi gia tăng thì Thiên Đạo chân khí cũng càng ngày càng tinh thuần. Nhu cầu đối với linh khí cũng ngày càng cao, mặc dù mới đạt đến Hóa Phàm tứ trọng đỉnh phong. Thế nhưng hắn đã cảm thấy, hiệu quả của linh thạch trung phẩm đang dần dần yếu bớt.
Tu vi tiếp tục gia tăng, nhất định sẽ giống như hạ phẩm linh thạch, trở nên không có hiệu quả.
Sau mấy tháng nữa không có tác dụng với ta, coi như cầm nhiều hơn nữa thì có ý nghĩa gì cơ chứ?
- Ngươi... Vậy ngươi muốn thế nào?
Lục tiểu thư cắn răng n ói.
- Cái này...
Trương Huyền cũng nhíu mày.
Vừa rồi đối phương chắc chắn đánh cược, nói sẽ trả linh thạch trung phẩm, vốn hắn cho rằng đối phương có thể thanh toán nổi, không nghĩ tới hai người này cũng là quỷ nghèo.
Sớm biết như vậy ta sẽ không đánh với ngươi, quá phiền toái.
- Không phải người vừa mới nói, ta thua thì ta sẽ quỳ xuống hay sao?
Chần chờ một chút, Trương Huyền nói tiếp:
- Nếu không như vậy đi, ta cũng không bảo ngươi quỳ xuống, ta đang thiếu một tỳ nữ bưng trà rót nước. Ngươi đi theo ta, nghe theo lời sai bảo của Tôn Cường, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời. Như vậy một vạn linh thạch coi như không có gì!
Không bỏ ra nổi tiền thì cũng không có khả năng cho qua như vậy a!
Nàng này kiêu ngạo như thế, vậy hắn sẽ gõ nàng một chút.
Lại nói, Hóa Phàm lục trọng trẻ tuổi như vậy, nhất định địa vị không thấp. Nếu thu phục thành hạ nhân, có thể giải quyết được không ít phiền phức.
- Tỳ nữ? Hạ nhân? Ngươi có biết thân phận của Lục tiểu thư...
Nữ tử còn chưa lên tiếng thì người thanh niên ở bên cạnh đã giật nảy mình, vội vàng rống lên.
- Thân phận gì chứ? Thân phận có lợi hại hơn nữa chẳng lẽ còn có cao hơn thiếu gia nhà chúng ta sao? Bớt nói nhảm ở chỗ này đi. Có thể làm tỳ nữ của thiếu gia nhà chúng ta đã là phúc phận tu luyện mấy đời. Nếu như lại nói nhảm, như vậy trả tiền!
Tôn Cường khoát tay cắt ngang lời nói của đối phương.
Thiếu gia là học sinh thân truyền của lão gia, thân phận địa vị so với Mạc đường chủ gì gì đó cũng cao hơn không biết bao nhiêu lần. Thu ngươi làm tỳ nữ đã coi như là cao thượng, lại còn dám nói tới thân phận...
Không biết nông sâu!
- Ngươi... Ngươi thì biết cái gì, Lục tiểu thư là công...
Thấy mập mạp này cũng đi ra làm loạn, thanh niên khẽ nói. Thế nhưng lời còn chưa dứt thì đã lần nữa bị nữ tử kia cắt ngang.
- Được!
Cắn răng, Lục tiểu thư lạnh lùng nhìn qua, trong giọng nói mang theo vẻ ngạo nghễ:
- Tỳ nữ thì không có khả năng, hơn nữa một vạn linh thạch cũng không đủ để khiến cho ta làm tỳ nữ của người khác. Ngươi đổi lại điều kiện đi!