Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1162: Hợp Linh cảnh đỉnh phong (2)



- Ta cũng cảm thấy kỳ quái, không nói đâu xa, chỉ nói tới linh thú Thương Sư và Hùng Lân Hổ, hai bá chủ mặt đất này trên cơ bản rất ít khi gặp nhau. Hiện tại chẳng những liên hợp mà còn giống như bằng hữu tốt, cùng nhau công kích, còn có Long Ưng thú... Từ lúc nào linh thú phi hành cũng thân mật khăng khít với linh thú trên lục địa cơ chứ?

Hình Viễn nói tiếp, hắn cũng không hiểu ra sao.

Hóa Thanh trì không thể sử dụng, bọn hắn ở trong điều chỉnh Đế đô gần ba ngày. Sau đó lập tức đi vào Thanh Tắc sơn, chuẩn bị hoàn thành thí luyện mà học viện giao phó, ai ngờ còn chưa tới chỗ thì đã gặp một đám linh thú đang nổi điên.

Những đại gia hỏa này cũng có thực lực Hóa Phàm ngũ trọng, không nói tới việc mỗi một đầu đều mạnh mẽ đến cực điểm, còn liên hợp lại với nhau, gặp người là công kích, làm cho bọn hắn xém chút chết trên đường.

Nếu như không phải Ngọc Phi Nhi thân là công chúa, bảo vật giữ mạng cực nhiều thì căn bản sẽ không có khả năng chạy thoát!

- Diệp Tiền, không ngươi phải nói, Thanh Tắc sơn rất an toàn hay sao? Đây cũng gọi là an toàn?

Nhớ tới tình cảnh trước đó bản thân bị một đống lớn linh thú đuổi, trời cao không đường chạy, địa ngục không cửa vào, Ngọc Phi Nhi lập tức giận dữ.

Nàng lớn như vậy rồi, ngoại trừ vị Trương Huyền kia thì nàng chưa từng nhận qua loại uất ức này a!

- Ta...

Trên đầu Diệp Tiền đổ mồ hôi, vẻ mặt khóc tang nói:

- Trước kia... Những linh thú này đều không nguyện ý công kích nhân loại, ta cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a!

Người khác không hiểu ra sao, hắn càng giống như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc vậy.

Hắn tới Thanh Tắc sơn không chỉ một lần, đối với không ít linh thú cũng biết một chút. Dựa theo tình huống bình thường, những đại gia hỏa này rất ít khi công kích nhân loại, hôm nay lại phát điên, tụ tập lại cùng nhau. Không nói hai lời đã tấn công, khiến cho hắn có chút phát điên.

Phải biết, trước khi đến hắn đã đảm bảo, nói Thanh Tắc sơn hết sức an toàn!

Kết quả, còn chưa nói được nửa ngày thì đã bị rất nhiều linh thú đuổi tán loạn khắp núi, thiếu chút nữa mệt mỏi tới mức thổ huyết. Hắn suy nghĩ một chút cũng rất là buồn bực.

- Được rồi, không cần giải thích, nếu như đám kia lại tới, như vậy tự ngươi ngăn lại đi...

Ngọc Phi Nhi khoát tay chặn lại.

Khóe miệng Diệp Tiền giật giật một cái.

Nếu như thực sự để cho một người chỉ có tu vi Hợp Linh cảnh như hắn cản trở, chỉ sợ đợt công kích thứ nhất của đối phương còn không có kết thúc thì hắn cũng đã mất mạng rồi. Hắn chần chờ một chút rồi nói:

- Không bằng t.. Ta bảo Phụ Hoàng phái binh tới, đuổi những này linh thú này đi?

Huyễn Vũ đế đô ở ngay gần đây, chỉ cần hắn nguyện ý thì hoàn toàn có thể phái ra đại quân vây quét. Mấy chục đầu linh thú Hóa Phàm ngũ trọng mặc dù lợi hại, thế nhưng đối mặt với đại quân vẫn không thể nào chống lại được.

- Nhiệm vụ mà lần này học viện giao cho cũng không phải ngươi không biết? Phái binh tới đây? Ngươi muốn cho chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ, mất mặt xấu hổ trở về hay sao?

Ngọc Phi Nhi hừ lạnh.

- Cái này...

Diệp Tiền vò đầu.

Đối phương nói không sai, nhiệm vụ lần này của bọn hắn liên quan tới cơ mật, không thể rò rỉ, một khi truyền ra. Chuyện không hoàn thành nhiệm vụ là chuyện nhỏ, làm không cẩn thận còn bởi vì trái với quy định mà trực tiếp bị khai trừ.

- Được rồi, đừng nói nhảm nữa, tranh thủ giúp Thất Thất nhìn xem đây là nơi nào, tranh thủ thời gian tìm tới lối vào Địa Cung. Chỉ cần đi vào Địa Cung thì sẽ an toàn. Nếu không, chờ đám đại gia hỏa kia đuổi kịp, ta sẽ là người thứ nhất ném ngươi đi qua đó cho bọn chúng ăn. Để bọn chúng thưởng thức hương vị thái tử một chút!

Đôi mi thanh tú nhăn lại, Ngọc Phi Nhi công chúa khoát tay áo rồi nói.

- Vâng!

Khóe miệng co giật một cái, Diệp Tiền không dám nói nhảm, vội vàng đi tới trước mặt Lạc Thất Thất.

Mặc dù hắn thái tử của Huyễn Vũ đế quốc, thế nhưng đối mặt với công chúa điêu ngoa như vậy hắn vẫn không có biện pháp nào cả.

Đứng ở trước mặt địa đồ, nhìn một hồi, hắn chỉ về phía trước:

- Hình như không còn xa, có lẽ ở ngay đằng sau ngọn núi kia...

- Vậy thì tốt, nhanh xuất phát!

Hừ lạnh một tiếng, mọi người dựa theo địa phương mà địa đồ ghi chú, nhanh chóng chạy về phía trước.

Bọn hắn vừa rời đi thì Trương Huyền nơi ẩn nấp hiện ra.

- Hẳn bọn hắn đang phải đi hoàn thành thí luyện gì đó...

Biết mục đích đám người Ngọc Phi Nhi đi tới đây là hoàn thành nhiệm vụ. Vốn hắn cho rằng sẽ là ở chỗ sâu trong Thanh Tắc sơn, không nghĩ tới lại là ở đây.

- Nghe lời nói của bọn hắn, có lẽ đã gặp được... Đám linh thú kia!

Trương Huyền gãi gãi đầu.

Trước đó vì cứu vị cô nương áo trắng kia cho nên hắn đã đắc tội với hơn ba mươi đầu linh thú. Có lẽ bởi vậy mới chọc giận đám người kia, làm cho chúng vừa nhìn thấy nhân loại đã tấn công, mới khiến cho mấy người này bị tai bay vạ gió.

- Nếu như bọn chúng còn ở chung quanh, tốt nhất đừng bay a, nếu không, lại càng dễ bị phát hiện ra...

Rốt cuộc hắn cũng hiểu vì sao đám người này lại không cưỡi linh thú phi hành.

Bên trong hơn ba mươi đầu linh thú, có linh thú am hiểu phi hành, một khi đến bầu trời thì chẳng khác nào biến thành bia ngắm, chẳng mấy chốc sẽ bị phát hiện ra, sau đó sẽ bị ngắm bắn.

Đám người như bọn hắn không biết bay, ở dưới mặt đất còn có thể chạy trốn, thi triển đủ loại thủ đoạn. Nếu như là ở trên trời mà bị công kích, như vậy cũng chỉ có rơi xuống dưới, bị giết mà thôi.

Lại nói, muốn tìm kiếm vị trí chính xác ở bên trong núi rừng rậm rạp cành lá, như vậy có phi hành cũng không thể làm được.

- Bọn hắn không thể cưỡi linh thú phi hành, ta cũng không thể bay lên để rời khỏi...

Mấy người Lạc Thất Thất không thể phi hành, như vậy hắn cũng không thể bay. Hắn cũng không muốn vừa mới bay lên đã bị vô số linh thú vây vào giữa.

Mặc dù bây giờ thực lực đại tiến, đã không e ngại những linh thú này. Thế nhưng hắn cũng không muốn tới giao thủ, dính vào phiền toái.