Chẳng lẽ... Đám gia hỏa này đã biết mình phá một cái Địa Cung khác, muốn đi tới cứu viện?
Nguy rồi!
Nếu như vậy, nhục thể vẫn ngồi ở thềm đá trên cửa ra Địa Cung, một khi bị phát hiện ra, còn không phải sẽ trực tiếp bị xé thành bụi phấn hay sao?
- Các ngươi chờ ở chỗ này, ta sẽ nghĩ một chút biện pháp...
Nhục thể của hắn quan trọng hơn tất cả mọi chuyện, dù sao cũng không thể để cho nó xảy ra sai sót.
Nói xong, cũng không quản mấy người này mà lập tức xoay người bay đi về chỗ cũ.
- Ai... Ai!
Thấy thanh âm của hắn biến mất, kế tiếp lại không có động tĩnh, Ngọc Phi Nhi vội vàng hô lên. Sau khi hô mấy tiếng, cũng không thấy hắn trả lời, nàng tức giận tới mức dậm chân, sắp bạo tạc.
Cái gì đây!
Nói tới cứu người, người còn không có cứu thì đã biến mất, ngươi muốn làm cái gì cơ chứ?
...
Không để ý tới đối phương đang oán trách, Trương Huyền dùng tốc độ cực nhanh, thân ảnh giống như là một cơn gió phóng về chỗ cũ.
Vừa rồi vì đề phòng đối phương phát hiện ra cho nên hắn bay rất chậm, lúc này sợ thân thể xảy ra chuyện cho nên dùng tốc độ cực nhanh, không lâu sau đã trở lại thềm đá.
- Không có khôi lỗi tới...
Trên thềm đá, nhục thể của hắn vẫn còn đang khoanh chân ngồi, cũng không có chút dị dạng nào. Đồng thời cũng không có bất kỳ dấu vết gặp phải công kích gì cả.
- Chẳng lẽ ta đã đoán sai?
Hắn còn tưởng rằng rất nhiều khôi lỗi đã biết tin tức mình phá vỡ một cái Địa Cung khác cho nên chạy tới hỗ trợ. Không nghĩ tới căn bản không phải là như vậy, Trương Huyền gãi gãi đầu, rất là xấu hổ.
- Phân thân!
Sưu!
Phóng phân thân ra, suy nghĩ một chút, lại lấy ra một cái giới chỉ trữ vật, sau đó bỏ thân thể vào trong đó.
Thân thể không có linh hồn, cũng không cần hít thở cho nên cũng không tính là sinh mệnh, có thể giống như phân thân, bỏ vào trong giới chỉ trữ vật.
Đặt vào giới chỉ trữ vật, để phân thân tùy thân mang theo, như vậy sẽ an toàn hơn không ít.
Mặc dù phân thân không quá tin cậy, có đôi khi cũng rất xấu xa. Thế nhưng Cửu Thiên Liên Thai cũng không phải là dùng để trưng cho đẹp, những khôi lỗi này có lợi hại hơn nữa, muốn giết chết hắn cũng rất khó làm được.
Để hắn chăm sóc thân thể của bản tôn, như vậy chí ít cũng có thể bảo đảm an toàn.
- Ngươi chờ ở chỗ này, ta đi vào xem những khôi lỗi kia muốn làm gì, có chuyện gì thì cũng tiện đối phó...
Nói với phân thân một câu, Vu hồn lần nữa bay vào bên trong Địa Cung.
Đám khôi lỗi này đã không có đi tới một cái Địa Cung khác thì nhất định là có chuyện gì đó muốn làm. Bằng không cũng sẽ không có khả năng dừng vây quét đám người Ngọc Phi Nhi lại.
Như vậy hắn sẽ đi qua xem đám khôi lỗi kia định làm cái quỷ gì!
Bay một hồi, lần nữa đã thấy đám khôi lỗi mà hắn gặp lần đầu tiên, lúc này bọn hắn đã rời khỏi đường cái, đi tới góc “Thành trấn”.
- Đến đó làm gì cơ chứ?
Góc thành trấn không có Dạ Minh Châu chiếu rọi, có vẻ hơi tối. Chẳng qua vài đầu khôi lỗi này không có ý tứ dừng lại mà vẫn trực tiếp đi vào trong, rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm.
- Minh Lý Chi Nhãn!
Trong mắt có từng đạo hoa văn vận chuyển, Minh Lý Chi Nhãn lấp lánh, những nơi trước đó tối đen như mực lập tức trở nên trong suốt.
Minh Lý Chi Nhãn, không chỉ có thể nhìn thấu hư ảo, bóng tối cũng không che nổi được nó.
Lần nữa nhìn thấy rõ ràng hoàn cảnh chung quanh, Trương Huyền tiếp tục đi theo.
Đám khôi lỗi này, rất nhanh đã đi ra khỏi thành trấn, đi tới gần một dòng sông.
- Hẳn là con sông ở phía trên...
Nhìn thoáng qua, Trương Huyền nhướng mày.
Con sông này có lẽ là cùng một con sông ở bên trên. Thế nhưng không nghĩ tới uốn lượn xoay quanh lại chảy tới nơi này.
Chỉ là, bọn hắn không đi vây công đám người Ngọc Phi Nhi mà chạy tới gần sông làm gì?
Soạt!
Đang kỳ quái thì chỉ thấy một đầu khôi lỗi đã dẫn đầu đi vào dòng sông.
Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!
Khôi lỗi vừa tiến vào thì đã nghe thấy thanh âm cơ lò xo vang lên, lập tức ở giữa dòng sông có một cái đài lớn chậm rãi xuất hiện.
Đài lơ lửng, rất là tà khí.
Một đạo sát lục chi khí khiến cho người ta có cảm giác như đang chống cự hung thú dâng lên, khiến cho Trương Huyền không kìm lòng được thân thể trầm xuống.
- Ngay cả linh hồn cũng có thể công kích sao?
Linh hồn vội vàng vận chuyển Thiên Đạo công pháp, lúc này mới khôi phục lại, con ngươi không kìm lòng được mà co rụt lại.
Hiện tại hắn là Vu hồn, vô hình vô chất, không nghĩ tới cái đài kia cũng có thể làm cho hắn xém chút nữa đã rơi xuống, tà khí trong đó quá mạnh mẽ, có thể nói quá là kinh khủng.
Dị Linh tộc còn sống trước đó Hồng sư tìm tới so sánh với thứ này quả thực không là cái gì.
- Rốt cuộc là cái gì cơ chứ?
Hoa văn trong đôi mắt của hắn càng ngày càng nhiều, tiếp tục nhìn lại về phía đài, lập tức nhìn thấy chỗ không đúng.
Trên cái đài không lớn có một đồ vật lớn như quả dưa hấu, không ngừng nhúc nhích, chậm rãi nhảy lên, thanh âm giống như sấm rền.
- Trái tim?
Thân thể Trương Huyền run rẩy một cái.
Ở trung tâm bệ đá, không ngờ lại cúng bái một trái tim đỏ tươi!
Nơi này tại sao có thể có trái tim cơ chứ? Quan trọng nhất là... Còn đang nhảy lên!
Trong lúc hắn đang cảm thấy kỳ quái, chỉ thấy khôi lỗi thứ nhất đi vào ao nước đã đi tới trước đài rồi quỳ xuống.
Sưu sưu!
Trong lúc tim đập, linh khí trong nước hồ bị rút ra, trực tiếp rót vào trên người hắn. Khôi lỗi vừa rồi thoạt nhìn có chút hữu khí vô lực thì một lát sau đã tinh khí mười phần, lần nữa có động lực.