Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1210: Đánh thành bánh quai chèo (2)



Ngươi đã muốn cứu người, bất kể nói thế nào cũng phải che giấu dấu vết a!

Trực tiếp từ dưới bóng của Dạ Minh Châu đi tới gần, đây không phải là chờ bị phát hiện hay sao?

Mấu chốt nhất là, bị đầu khôi lỗi nghiêng đầu này phát hiện ra, còn không trốn đi, còn mang theo vẻ mặt ngốc nghếch đi tới, ngươi đang ngại chết không đủ nhanh hay sao?

Ngươi không phải đi cứu người, mà là đang đi chịu chết a!

Rống!

Suy nghĩ còn không có kết thúc thì hai đầu khôi lỗi cũng đã phát hiện ra Trương Huyền. Cả hai tức giận đến mức nổi giận rống một tiếng, một đầu trong đó bàn chân đạp mạnh lên trên mặt đất, bỗng nhiên chạy qua chỗ hắn.

Đối mặt với công kích, Trương Huyền bị dọa đến mức biến sắc, vừa mới chạy trốn thì đã bị khí thế tập trung lại. Dù làm thế nào cũng không trốn được, bị một quyền của khôi lỗi đánh trúng đầu.

Phanh!

Khuôn mặt biến thành một tấm bánh rán, thân thể nặng nề ngã xuống trên mặt đất.

- Trương sư...

- Trương Huyền...

Không nghĩ tới người còn chưa đến gần thì đã bị đánh bể đầu, thân thể tất cả đám người Hình Viễn, Ngô Chấn run rẩy một cái, thiếu chút nữa đã ngất đi.

Vừa rồi đối phương còn nói muốn đi qua cứu người, kết quả vừa mới lộ diện một cái đã bị đánh chết...

Không phải ngươi muốn tới cứu người, mà là đến tìm cái chết a?

- Ngươi không phải... lợi hại hay sao? Ta còn chưa có thắng đánh cược a, ngươi không thể chết...

Hai mắt Ngọc Phi Nhi ửng hồng, lên tiếng rống to.

Đây rốt cuộc là cái gì chứ!

Không phải ngươi bắt nạt ta rất dễ hay sao?

Làm sao vừa gặp khôi lỗi như thế, ngay cả một chiêu cũng không có chống lại thì đã bị đánh bể đầu, ngươi có thể mạnh mẽ hơn một chút hay không?

Tu luyện ở Hóa Thanh trì làm cho bản thân luyện thành thi thể, vốn nàng cho rằng đối phương sẽ trở nên thông minh hơn một chút. Kết quả, người còn chưa có cứu được thì đã bị đánh bể đầu?

Mấy người khổ sở, thương tâm, khôi lỗi dùng một quyền đánh nổ đầu Trương Huyền khẽ lắc đầu, không tiếp tục để ý tới gia hỏa đã chết mà lập tức xoay người quay trở về.

Còn chưa đi xa thì đã thấy khôi lỗi nghiêng đầu tiếp tục chỉ về phía sau hắn.

Khôi lỗi nhướng mày, vừa quay đầu, chỉ thấy tên vừa rồi, chẳng biết từ lúc nào đã một lần nữa đứng lên. Trên cổ mang theo cái đầu dẹt như là bánh, không ngừng lay động ở bên trong ánh sáng yếu ớt, mặc dù run run rẩy rẩy, thế nhưng vẫn đứng không ngã.

- A?

- Cái này...

Đám người Hình Viễn, Ngô Chấn đang đau lòng, tất cả đều há hốc miệng, mở to hai mắt ra nhìn.

Đầu đã dẹp thành như vậy, ngươi còn có thể đứng lên, ngươi... Chúng ta không có nhầm đó chứ?

- Hắn... Không chết?

Đôi mắt thanh tú của Ngọc Phi Nhi cũng trợn tròn, triệt để choáng váng.

- Chẳng lẽ... Lại là xác chết vùng dậy?

Môi đỏ run rẩy, nàng không nhịn được nói.

Trương sư này lần trước ở trong Hóa Thanh trì đã lừa dối qua một lần, thừa dịp nhóm người mình không chú ý mà lặng lẽ bò vào ao nước. Không phải lần này sẽ lại như thế, đầu bị đánh phát nổ... Lại còn xác chết vùng dậy rồi đứng lên a!

Xác chết vùng dậy một lần cũng đã làm cho người ta cảm thấy quái lạ, không rõ ràng cho lắm, thế mà lại liên tục hai lần...

Nhà ngươi mở cửa hàng xác chết vùng dậy hay sao?

- Rống?

Mọi người choáng váng, vẻ mặt khôi lỗi càng ngây ngốc, sau đó hắn cắn răng xoay người đi tới, đá ra một cước.

Một cước đạp tới, ngực Trương Huyền “Xác chết vùng dậy” lập tức xẹp đi, lần nữa bay ngược ra, mắt thấy không sống được nữa.

Thấy lần này đã giết chết không sai biệt lắm, lúc này khôi lỗi mới hài lòng gật đầu. Vừa mới chuyển thân muốn rời đi thì lại lần nữa nhìn thấy khôi lỗi có cái cổ xiêu vẹo dùng vẻ mặt hoảng sợ chỉ về phía sau.

Vội vàng xoay người, quả nhiên lại nhìn thấy bóng người ngực xẹp xuống lại lần nữa đứng lên, hai tay cắm ở trên lưng, giống như không có việc gì vậy.

- Ah ah ah...

Đám người Ngọc Phi Nhi, Hình Viễn đã khổ sở khó chịu nỗi, mỗi một người đều hung hăng bạt tai mình, cảm thấy có phải mình đã nhìn lầm hay không.

Cái này, con mẹ nó là tình huống gì đây?

Đầu biến thành bánh rán không chết thì cũng thôi đi, thế nhưng ngực đã biến thành trang giấy, còn có thể đứng lên... Ngươi đang chơi đùa chúng ta sao!

Hô!

Không nghĩ tới liên tục tiến công hai lần mà tên này chưa chết, khôi lỗi cũng tức giận oa oa kêu loạn. Lại một lần nữa chạy qua, quyền đấm cước đá một hồi.

Bản thân Trương Huyền đã bị trọng thương cho nên đâu còn chịu nổi nữa, lập tức bị đánh cho tới mức hoàn toàn thay đổi.

Đầu thiếu đi nửa bên, thân thể đã biến thành một tấm mỏng, xương đùi, xương tay cũng bị giẫm nát bấy.

Thấy tên này bị đạp thành thịt nát, lúc này khôi lỗi mới thở phào nhẹ nhõm, dùng vẻ mặt hài lòng lần nữa xoay người lại, đi về chỗ cũ.

Hắn còn chưa đi xa thì lại lần nữa nhìn thấy khôi lỗi nghiêng đầu chỉ về phía sau hắn.

Khôi lỗi này tức giận tới mức oa oa kêu loạn, hắn bỗng nhiên quay đầu, quả nhiên lại nhìn thấy bóng người bị đạp cho biến dạng chẳng biết từ lúc nào lại đứng thẳng lên, hai tay cắm ở trên lưng, bên trong đôi mắt chen chúc, ở chung một chỗ dường như có vẻ chế giễu.

- Ta, con mẹ nó...

- Đây quả thật là Trương sư hay sao?

- Con mẹ nó, đánh thế nào cũng không chết?

- Không phải ta đang nằm mơ đó chứ?

Đám người Ngọc Phi Nhi, Hình Viễn, Ngô Chấn, Diệp Tiền càng ngây ngốc, tất cả đều cảm giác sắp phát điên rồi.

Khôi lỗi đã dùng nhiều tuyệt chiêu như vậy, mỗi một chiêu đều trí mạng. Đầu bị dánh nổ, nói là xác chết vùng dậy, hiện tại thân thể cũng đã vặn vẹo thành bánh quai chèo, lại không có một chút hình người nào. Thế mà vẫn còn có thể một lần nữa đứng lên, chỉ sợ cũng không phải đơn giản là xác chết vùng dậy như vậy a!

Ngươi đã gặp qua tình huống thi thể đã biến thành như vậy mà còn có thể đứng lên sao?