Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1217: Xin ngươi tin tưởng ta! (1)



Vốn Trương Huyền định nhìn xem trái tim này là cái gì, kết quả ngón tay vừa đụng một cái thì đã bị đối phương khống chế. Ngay cả suy nghĩ cũng không thể động đậy, hết cách rồi, hắn đành phải tìm cách ứng phó.

Không nghĩ tới đối phương lại thực sự thả hắn ra.

Sau khi thả đi, hắn vội vàng lật xem thư tịch bên trong thư viện, sau khi xem xong, tới lúc này hắn mới hiểu được.

Mặc dù tên này nói rất khí thế, thế nhưng trên thực tế cũng mới vừa tỉnh táo lại không lâu. Coi như có thể đoạt xá bản thân thì nhất định cũng phải trả giá cực lớn mới có thể làm được.

Mà nếu như mình cam tâm tình nguyện bị đoạt xá, thì sẽ đơn giản hơn không ít, tránh đi phiền toái rất lớn.

Biết đây chỉ là một gia hỏa miệng cọp gan thỏ, như vậy hắn nào còn nể mặt, lập tức phóng ra Thiên Đạo chi thư.

Thứ này là do Thiên Đạo thư viện tạo ra, là vật phẩm cường đại nhất hiện nay. Coi như tên này thực sự là Ngoan Nhân cùng một thời đại với Khổng sư thì nhất định cũng không ngăn cản nổi!

Quả nhiên, thư tịch vừa xuất hiện thì tên này lập tức giống như bị ràng buộc, mà lực lượng của hắn gia trì lên trên người mình, toàn bộ đều bị biến mất không thấy gì nữa, thân thể đã khôi phục lại tự do.

- Ta là ai, là gia gia của ngươi!

Trương Huyền tinh thần khẽ động, thư tịch vỗ tới, sân khấu phía dưới nào chịu nổi áp lực, lập tức nứt toác ra.

Ầm ầm!

Sân khấu bị đè xuống, toàn bộ trận pháp Địa Cung giống như đã bị tiêu diệt triệt để. Linh khí lan tràn ra bốn phía, Địa Cung bắt đầu lay động kịch liệt.

- Nguy rồi, lại quên đây là hạch tâm trận pháp...

Vẻ mặt Trương Huyền xám xanh.

Hắn mới từ trong nguy hiểm đào thoát ra, muốn một sách chụp chết trái tim này. Thế nhưng hắn quên, vị trí trái tim là nơi quan trọng nhất của toàn bộ trận pháp Địa Cung.

Cái Địa Cung này có linh khí duy trì đại trận, duy trì sinh cơ, hạch tâm chính là vị trí trái tim, cũng chính là cái sân khấu không lớn này.

Sân khấu sụp đổ, đã mất đi trận pháp gia trì, Địa Cung chôn dưới đất vài vạn năm nào còn chịu được, lập tức sụp đổ.

Bây giờ hắn đang ở chỗ sâu của Địa Cung, cách lối ra ít nhất cũng phải hai, ba phút. Mà phân thân không biết chạy tới đâu rồi, một khi triệt để đổ sụp, nhất định sẽ không trốn thoát được, sẽ bị chôn sống ở chỗ này!

- Đừng giết ta... Ta có thể dẫn ngươi đi tới nơi an toàn...

Thấy nếu cứ để cho thư tịch màu vàng tiếp tục ép xuống thì bất cứ lúc nào cũng sẽ bị nghiền thành bánh thịt, trái tim vội vàng la lên.

- Được, ta sẽ tin tưởng ngươi một lần!

Biết hiện tại không tin đối phương thì cũng không có biện pháp nào khác. Địa Cung triệt để sụp đổ, dùng thực lực của hắn căn bản không có khả năng đào thoát. Cho nên hiện giờ cũng chỉ có thể ký thác hy vọng vào trái tim này.

Đối phương đã sống sót mấy vạn năm, nhất định sẽ hiểu rõ bí ẩn của Địa Cung, có lẽ thực sự có thể rời khỏi nơi này.

- Không giết hắn, có thể phong tỏa nó hay không?

Đang muốn thu hồi thư tịch thì đột nhiên trong đầu hắn hiện lên một suy nghĩ.

Thư tịch màu vàng có giới hạn thời gian, một khi rút về sẽ biến mất. Đến lúc đó mất đi cái lợi khí này, nếu còn muốn khống chế đối phương sẽ rất khó khăn.

Thứ này đã có thể khiến cho tâm cảnh khắc độ của mình gia tăng, có thể khiến cho cho bản thân nhớ tri thức. Như vậy cũng có thể nương theo tâm ý mà giết địch, như vậy... Có khả năng biến thành đồ vật gì đó phong tỏa trái tim này hay không?

Chỉ cần khóa lại, như vậy nó cũng không có cách nào xuống tay với mình, khi đó mình cũng không cần sợ.

Sưu sưu!

Suy nghĩ còn chưa có kết thúc thì chỉ thấy thư tịch đã lóe lên, sưu một cái rồi mở ra, nhẹ nhàng nhoáng một cái đã bỏ trái tim vào bên trong.

Lập tức, thư tịch màu vàng mất đi màu sắc, biến thành một bản thư tịch bình thường, rơi xuống dưới đất.

- Ách?

Đưa tay tiếp nhận, Trương Huyền mở ra, lập tức đã thấy một khỏa trái tim bên trong không ngừng nhảy ra. Chỉ là bất kể nó giãy dụa như thế nào thì cũng không nhảy ra được, giống như là một bộ tranh vẽ cổ quái vậy.

- Ngươi thả ta ra...

Trái tim gào thét, phía trên lộ ra một khuôn mặt dữ tợn.

- Mang ta đi tới nơi an toàn!

Trương Huyền cũng không nghĩ thư tịch màu vàng còn có công hiệu phong ấn như vậy, mà lại còn đơn giản như vậy, hắn khẽ cười một tiếng.

- Bản tọa chính là Ngoan Nhân mà ngay cả Khổng sư cũng phải kiêng kỵ, một vãn bối như ngươi lại dám bất kính với ta...

Trái tim rất là dữ tợn, điên cuồng gào thét, còn chưa nói xong thì đã thấy một ngón tay ấn qua.

Phanh!

Trái tim bỗng nhiên co lại, như bị sét đánh, liên tục lật bổ nhào mấy cái.

- Ngoan Nhân? Tốt, đến đây, cười cho gia gia xem một cái! Để ta xem một chút, ngươi có bao nhiêu hung ác!

Trương Huyền nhìn qua.

- ...

Trái tim co quắp một trận, sắp phát khóc.

Hắn thật sự là Ngoan Nhân tung hoành thiên địa... Mặc dù năm đó bị giết, khôi phục vài vạn năm cũng không có nhiều thực lực, thế nhưng... Cường giả Thánh vực hắn cũng có thể tùy tiện giết chơi a...

Hiện tại không ngờ lại bị một tiểu gia hỏa hai mươi tuổi phong ấn ở trong sách, dùng ngón tay dí tới...

Em gái ngươi ah!

Ta đường đường là cường giả tiên sứ a, tôn nghiêm của ta ở đâu?

Mặc dù không biết sách vây khốn hắn là pháp bảo gì. Thế nhưng ở trong đó để lộ ra uy nghiêm Thiên Đạo nồng đậm khiến cho trong lòng hắn cảm thấy sợ hãi, không có cách nào chống chọi được.

Đừng nói là trốn, có thể còn sống cũng đã là một loại may mắn rồi.

- Làm sao? Không cười sao?

Trong lúc đang tức giận thì đã thấy ngón tay của đối phương uốn lượn, lại muốn bắn tới...

Bỗng nhiên hắn co rụt lại:

- Ta cười, ta cười...

Trái tim lập tức huyễn hóa ra bộ mặt cười lớn.

Không cười cũng không được a, bây giờ bị người ta phong ấn ở bên trong thư tịch. Bất cứ lúc nào cũng sẽ bị chém giết, cho dù là Ngoan Nhân trâu bò hơn nữa cũng không có tác dụng!

Trên mặt tươi cười, thế nhưng đáy lòng lại đang rỉ máu...

Ta thực sự đã đọ sức qua với Khổng sư, là một vị cường giả tung hoành thiên địa a. Là tồn tại mà ngay cả Danh sư cửu tinh cũng có thể tùy thời bóp chết.

Bây giờ lại phải cười xòa...

- Như vậy còn tạm được, nhanh mang ta đi tới nơi an toàn!

Thấy tên này đã bị khống chế lại, Trương Huyền nhẹ nhàng thở ra một hơi. Lúc này khu vực chung quanh chấn động càng ngày càng lợi hại, bất cứ lúc nào cũng sẽ sụp đổ.

- Vâng!

Thấy hắn không còn bắn đạn đến nữa, lúc này trái tim mới thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được hét lớn một tiếng:

- Còn không dẫn đường!