Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1248: Một chỉ đánh tan (2)



Lạch cạch!

Quát lên một tiếng, lập tức mọi người nhìn thấy Phong sư huynh đã bị điểm trúng mệnh môn, nằm thẳng ở trên mặt đất, vẻ mặt trắng bệch, miệng sùi bọt mép.

- Sư huynh...

Con ngươi co rụt lại, thanh niên này vội vàng lao đến rồi đỡ Phong sư huynh của hắn dậy.

Hùng Hổ khiếu thiên ở tông môn cũng được cho là một trong các võ kỹ mạnh nhất, cũng chỉ có loại thiên tư như Phong sư huynh mới có thể học được. Một chiêu xuất ra, chân khí trong cơ thể tạo thành vòng tròn, cả người tựa như Hùng Hổ, hô lên một tiếng. Ngay cả Kiều Thiên cảnh sơ kỳ cũng sẽ bị làm cho thất thần, gan vỡ vụn, không dám tiếp tục đối kháng.

Vốn hắn cho rằng, một khi thi triển ra chiêu này, nhất định gia hỏa ở phía đối diện sẽ một chiêu bại trận. Thế nhưng không nghĩ tới đúng là có người bại trận, chỉ có điều, không là đối phương mà là sư huynh của hắn!

Một ngón tay của đối phương nhẹ nhàng điểm một cái đã đâm rách phòng ngự của sư huynh, đánh vào chỗ chân khí giao hội.

Rốt cuộc làm sao đối phương lại làm được chứ?

Chiêu này thoạt nhìn rất đơn giản, thế nhưng hắn biết sự kinh khủng ở trong đó.

Không nói trước ở trong công kích nhanh như vậy nhanh chóng tìm được chỗ thiếu hụt. Quan trọng nhất chính là, chỗ thiếu hụt này, Phong sư huynh cũng đã chuyên môn tu luyện qua, coi như đao kiếm bình thường cũng khó mà có thể đánh phá phòng ngự. Một ngón tay run rẩy, chẳng những tuỳ tiện đâm xuyên mà còn có thể đánh sư huynh thành như vậy...

Lực công kích kia phải mạnh bao nhiêu cơ chứ?

- Nếu như hắn thật sự muốn sát thủ, coi như không tìm ra chỗ thiếu hụt thì cũng có thể dùng một chỉ bắn bay sư huynh! Chỉ sợ lực lượng đã vượt qua năm trăm vạn đỉnh...

Trong lòng tính toán một chút, sắc mặt người thanh niên này tái nhợt, toàn thân cứng ngắc, tràn ngập vẻ không thể tin được.

Phong sư huynh có tự tin cực lớn đối với chiêu này. Cho nên cũng đã từng tính toán qua, coi như là cường giả Kiều Thiên cảnh trung kỳ, một khi tấn công chính diện, trùng hợp đụng tới mệnh môn của hắn thì hắn cũng có thể chống lại một, hai mà không đến mức bị thua. Mà một ngón tay của đối phương chẳng những có thể nhẹ nhõm đánh tan mà còn khiến cho sư huynh hắn miệng sùi bọt mép, suýt chút nữa đã mất mạng. Lực lượng mạnh mẽ đã vượt qua Kiều Thiên cảnh trung kỳ!

Kiều Thiên cảnh trung kỳ có 4800 ngàn đỉnh cự lực.

Vượt qua thì cũng đã nói, đối phương ít nhất đã nắm giữ lực lượng 500 vạn đỉnh trở lên.

Có lực lượng tuyệt đối này, cần gì phải tìm chỗ thiếu hụt chứ? Chỉ cần tát tay một cái, ai có thể đỡ nổi đây?

Xem ra, đối phương nói dùng một ngón tay thật ra đã cho bọn hắn mặt mũi, cố ý hạ thủ lưu tình!

Nếu không, một quyền đập tới mang theo lực lượng mạnh mẽ, tuyệt đối có thể khiến cho Phong sư huynh mất mạng tại chỗ, không có năng lực phản kháng.

- Đa tạ hạ thủ lưu tình...

Đang khiếp sợ thì hắn lại nghe thấy thanh âm vang lên, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Phong sư huynh đã cố nén đau đớn mà mở to hai mắt ra.

Mặc dù bị đối phương dùng một ngón tay chỉ vào chỗ thiếu hụt, thế nhưng rất rõ ràng đối phương đã hạ thủ lưu tình, vì vậy thương thế cũng không nghiêm trọng lắm.

- Chỉ là luận bàn mà thôi!

Trương Huyền cười nhạt một tiếng.

Đều là Danh sư, không cần thiết phải sát sinh chém giết làm gì. Chỉ cần đánh bại là được, cho nên hắn cũng không có hạ sát thủ.

Kỳ thật thanh niên kia đoán không sai, nếu hắn quả thật muốn động thủ, bằng vào lực lượng vượt qua 10 triệu đỉnh. Chỉ cần cong ngón búng ra thì sẽ giết chết hắn không sai biệt lắm. Nào còn cần phí thời gian lâu như vậy chứ?

- Tài nghệ không bằng người, chuyện liên minh coi như không có gì!

Giãy dụa đứng dậy, Phong sư huynh cắn răng, xoay người đi ra ngoài.

Đường đường là đệ nhất thiên tài Kim Hải đế quốc, ngay cả một ngón tay của đối phương cũng không có chặn lại được, dù có tiếp tục ở lại nơi này cũng chỉ mất mặt xấu hổ mà thôi. Như vậy còn không bằng lập tức rời đi.

- Thắng?

- Tên Phong sư huynh ngưu bức này ngay cả một ngón tay của Trương sư cũng không có chặn lại được sao?

Nhìn thấy đối phương đã rời khỏi, dưới đài xôn xao một hồi.

La Tuyền, Tất Giang Hải nhìn nhau, đều cười khổ.

Dường như... chênh lệch với đối phương lại lớn hơn nữa!

Lúc trước khi ở trong Vạn Quốc thành, chí ít bọn hắn còn có thể đối chiến, coi như không địch lại, muốn chống lại mấy chiêu vẫn có thể làm được. Mà bây giờ, nếu như thực sự xông tới, nhất định sẽ giống như vị Phong sư huynh này, ngay cả một ngón tay cũng không đỡ nổi.

- Hợp Linh cảnh đỉnh phong? Trương sư... Ngươi đã đột phá đến Hợp Linh cảnh đỉnh phong rồi sao?

Hai mắt Hồng sư tỏa sáng, lập tức tiến lên đón.

Vừa rồi mặc dù công kích của Trương sư chỉ trong nháy mắt, thế nhưng hắn vẫn nắm bắt được thực lực của đối phương, đã đạt tới Hợp Linh cảnh đỉnh phong!

Trương sư ở trong Vạn Quốc thành đột phá tới Trọc Thanh cảnh. Từ đó đến bây giờ chẳng qua mới chỉ có hai ba tháng, không chỉ đạt đến Hợp Linh cảnh mà còn đạt đến đỉnh phong...

Tốc độ tiến bộ này có phần quá nhanh a!

Một Trọc Thanh cảnh không biết đã vây khốn biết bao nhiêu người. Mà ngươi không chỉ đột phá, còn một lần tăng lên tròn một cấp bậc lớn... Rốt cuộc ngươi tu luyện thế nào chứ?

- Hợp Linh cảnh đỉnh phong?

Trước đó Trương Huyền ra tay giáo huấn đám người Hàn Lăng, vốn nghĩ chờ hắn trở về thì lại chiến đấu tiếp một trận. Thế nhưng nghe thấy Hồng sư nói như thế, tất cả mọi người đều có chút đắc dĩ.

Thế thì còn đánh thế nào nữa? Coi như cắn thuốc thì cũng không đuổi kịp ngươi ah!

Loại tốc độ tiến bộ này, sợ rằng về sau sẽ sẽ càng ngày càng xa, khó có thể với tới được nữa.

- Chỉ là may mắn đột phá mà thôi!

Trương Huyền cười cười, không xoắn xuýt trong vấn đề này nữa:

- Hồng sư, có phải mấy học sinh của ta cũng đi cùng các ngươi hay không, hiện tại bọn họ đang ở đâu?

Đám người Trịnh Dương, Vương Dĩnh đã tới nơi này trước với bọn họ. Mọi người đã tới đây an toàn, cho nên hẳn mấy học sinh của hắn cũng đã tới.

- Bọn họ...

Nghe thấy câu hỏi của hắn, Hồng sư nhìn về phía đám người Phùng sư, khi nói chuyện lập tức trở nên ấp úng.

- Bọn họ làm sao vậy?

Thấy bộ dáng này của hắn, Trương Huyền nhíu mày một cái, vẻ mặt không khỏi trầm xuống.