Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1251: Còn chưa cút ra ngoài đi! (1)



Hoài Vương phủ bao la vô biên, đủ loại kiến trúc tầng tầng lớp lớp không nhìn thấy tận cùng, vô số hộ vệ kim giáp đi tới đi lui, khiến cho người ta có một loại cảm giác tay cầm vạn quân mà cũng không có cách nào xông vào.

Khó trách còn chưa tới thì Hồng sư đã lo lắng như vậy, chỗ này thật là đầm rồng hang hổ.

- Lúc những binh sĩ này hành tẩu, không bàn mà hợp với trận pháp, chiến lực phi phàm!

Làm Trận Pháp sư, hắn rất dễ dàng để nhìn ra những binh sĩ này, thoạt nhìn đi lại không quy tắc gì. Thế nhưng trên thực tế lại có dấu vết để lần theo, hành động phối hợp tạo thành một đại trận hợp kích.

Một khi có người tiến công thì lập tức có thể đưa ra phản kích, phóng ra sức chiến đấu và lực lượng rất kinh người.

- Bọn họ sẽ không có chuyện gì, nếu như đối phương muốn đối phó với bọn họ, chỉ cần tùy tiện phái ra một đội ngũ thì Huyễn Vũ đế quốc ẽ không có người nào có thể chống lại được. Cũng không cần thiết phải phí công lớn như vậy...

Nhìn thấy Vương phủ cường đại như thế, Trương Huyền lại càng thở phào nhẹ nhõm.

Loại binh sĩ này chỉ cần phái mấy người đi qua thì đám người Hồng sư sẽ khó mà chống chọi được, cần gì phải vẽ vời cho thêm chuyện ra, lại còn nói mời đi qua đó?

Trước mặt võ lực tuyệt đối, giải thích nhiều thì ngược lại sẽ càng phiền phức.

- Trương sư, mời người chờ đợi ở đây, hiện tại ta sẽ đi bẩm báo cho Vương gia!

Chỉ chốc lát sau hắn đã đi tới một lương đình, hộ vệ nói một tiếng, sau đó xoay người đi thẳng về phía trước.

Trương Huyền biết quy củ cho nên cũng không vội vã, tiếp nhận nước trà được một thị nữ bưng lên, lại chậm rãi nhấm nháp.

Không thể không nói, đạo đãi khách của Hoài Vương phủ không có chỗ nào có thể bắt bẻ, lá trà đều vừa mới hái, mùi thơm ngát xông vào mũi, khiến cho người ta dư vị vô cùng.

Vừa mới uống trà, Trương Huyền cũng nhân cơ hội này vận chuyển Minh Lý Chi Nhãn rồi lặng lẽ quan sát.

Nhìn một hồi, hắn không nhịn được lắc đầu.

Mặc dù vương phủ này đã bố trí rất tốt, binh sĩ cũng rất mạnh, thế nhưng ở dưới Minh Lý Chi Nhãn chiếu xuống, sơ hở cũng rất nhiều.

Nếu như không phải là vì đám người Viên Đào, coi như bằng vào thực lực của hắn bây giờ thì cũng có thể nhẹ nhõm ra vào mà không bị phát hiện ra.

- Trương sư!

Đang quan sát khắp nơi thì chỉ thấy tên hộ vệ vừa đi đã vội vã đi tới:

- Vương gia cho mời!

- Ừm!

Thu hồi ánh mắt, trên mặt Trương Huyền lần nữa khôi phục lại vẻ không hề bận tâm. Hắn đứng dậy, đi theo sau lưng hộ vệ đi thẳng về phía trước.

Vòng qua mấy đầu hành lang, không lâu sau, một đại sảnh rộng rãi cao lớn đã xuất hiện ở trước mắt.

- Vương gia, Trương sư đã đến!

Đi vào đại sảnh, hộ vệ lập tức ôm quyền rồi lui ra ngoài, lúc này Trương Huyền mới nhìn về phía trước.

Trong căn phòng có một người trung niên dáng vẻ uy nghiêm ngồi ngay ngắn ở trung tâm, ở hàng ghế của khách bên cạnh là một lão giả tóc trắng, sau lưng thì có một thanh niên đang đứng đó.

Trong phòng chỉ có ba người.

Trên người trung niên kia mang theo khí thế ở vị trí cao, hẳn là người gọi là vương gia, còn lão giả tóc trắng, vẻ mặt thản nhiên, khiến cho người ta nhìn không thấu sâu cạn. Ngược lại người thanh niên kia khí tức trong người không giữ lại một chút nào, không ngờ lại là một vị siêu cấp cường giả Hóa Phàm bát trọng sơ kỳ!

Hai mươi tuổi Hóa Phàm bát trọng!

Coi như là ở tỏng Hồng Viễn đế quốc chỉ sợ cũng là đỉnh tiêm bên trong đỉnh tiêm.

Nhìn lướt qua, Trương Huyền đi tới giữa phòng, sau đó ôm quyền nói:

- Danh sư Trương Huyền, bái kiến Hoài Vương gia!

- Ngươi chính là Trương Huyền?

Người trung niên còn chưa lên tiếng thì người thanh niên hai mắt như điện kia đã lạnh lùng nhìn lại.

Thấy tên này nói chuyện không khách khí một chút nào, Trương Huyền không thèm để ý, cũng không cần trả lời đối phương mà xoay người ngồi lên bên trên ghế cho khách ở phía đối diện.

- Ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi không nghe thấy sao?

Thấy bộ dáng này của hắn, khuôn mặt người thanh niên kia lập tức trầm xuống.

Mặc dù hắn đứng ở sau lưng lão giả kia, thế nhưng thực lực Hóa Phàm bát trọng, bất kể đi đến đâu cũng đều là đại nhân vật có mặt mũi. Vừa lên tiếng tra hỏi, thế mà đối phương lại không thèm để ý, quả thực quá không coi ai ra gì.

- Ta nghe thấy rõ!

Trương Huyền xoay đầu lại, vẻ mặt rấ tlaf thành thật.

- Như vậy... Vì sao lại không trả lời?

Thanh niên kia khẽ nói.

- Hoài Vương gia, mục đích ta tới đây chắc hẳn ngươi cũng có thể đoán ra được!

Trương Huyền lần nữa ôm quyền, nhìn về phía người trung niên ở giữa.

- Ngươi...

Thấy đối phương lần nữa xem nhẹ hắn, trước mắt người thanh niên kia tối sầm lại, thiếu chút nữa đã ngất đi.

Ta đang nói chuyện với ngươi, rốt cuộc ngươi có nghe hay không?

- Trả lời vấn đề ta hỏi trước đã! Khi đó tự nhiên Vương gia sẽ trả lời vấn đề của ngươi!

Cắn răng, người thanh niên kia gầm thét.

- Tốt!

Trương Huyền gật đầu:

- Ngươi nói đi!

- Ta hỏi ngươi có phải là Trương Huyền hay không!

Người thanh niên kia khẽ nói.

Trương Huyền lần nữa nhìn về phía Hoài Vương:

- Ta nghe nói, mấy học sinh của ta bị vương gia mời tới làm khách, hôm nay ta tới đây chính là muốn dẫn bọn hắn trở về!

- ...

Thân thể nhoáng một cái, người thanh niên kia suýt chút nữa đã không có chịu được mà tức ngất đi.

Cho tới lúc này hắn nào không biết đối phương đang đùa hắn, đối phương căn bản không có tính toán trả lời câu hỏi của hắn!

- Dám trêu chọc tại ta, ngươi có biết ta là ai không?

Gầm thét một tiếng, khí tức toàn thân của người thanh niên này dâng trào, giống như là đại dương mênh mông.

Mặc dù tu vi của hắn không bằng Diệp Vấn Thiên, thế nhưng trên phương diện lực lượng dường như càng thêm hùng hậu, nhất là sau khi nổi giận, thân thể giống như tăng lên gấp đôi, bắp thịt trần trụi bên ngoài cuồn cuộn vào một chỗ, khiến cho người ta có một loại cảm giác dữ tợn, vừa nhìn đã biết thân thể cực mạnh.

- Ngươi?

Thấy đối phương nổi giận, khuôn mặt Trương Huyền không thay đổi, mí mắt vừa nhấc, nói: