Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 1282: Thiên Nghĩ Phong Mẫu (2)



Do đó, nghe được Thiên Nghĩ Phong Mẫu, hắn liền kìm nén không được.

Chỉ cần lấy được, còn quan trọng làm bất cứ chuyện gì, thậm chí không để ý tới những Linh thú săn được kia.

Hắn giải cứu mọi người, khẳng định bị Phong Mẫu biết được, sớm chạy trốn, hoặc nấp đi, còn muốn tìm liền khó khăn!

Trong mắt hoa văn ba động, Thiên Nghĩ Phong mà Danh Sư khác mắt thường khó có thể nhìn thấy, ở trước mặt hắn, có thể thấy rõ ràng, tất cả đều quơ cánh bay về phía một phương hướng, nhanh chóng phi hành.

Khí tức hoàn toàn nội liễm, Trương Huyền lặng yên không tiếng động theo ở phía sau.

Những Thiên Nghĩ Phong này nghe lệnh của Phong Mẫu, chỉ cần đi theo, liền nhất định có thể tìm tới.

Lấy thực lực của hắn bây giờ, cùng khống chế tu vi, giấu diếm Thiên Nghĩ Phong chỉ có là Man thú cấp, để chúng không cách nào phát hiện, vẫn là rất đơn giản.

Một đường bay về phía trước, lại gặp không ít tân sinh bị Linh thú thiết kế, thấy không quá nguy hiểm, Trương Huyền cũng lười đi quản.

Sau nửa canh giờ, liền đi tới giữa sườn núi của Lôi Nguyên phong.

Nơi này cách xa mặt đất, đã cao không dưới mấy ngàn thước, không khí càng thêm rét lạnh, mây trắng lượn lờ, người như đi lại trong mây.

Nương theo đi càng ngày càng cao, số lượng Linh thú cùng tân sinh khảo hạch đều ít đi rất nhiều, hầu như không có quá nhiều bóng người.

- Chẳng lẽ ở sơn cốc phía trước?

Thấy Thiên Nghĩ Phong ở phía trước chui vào một sơn cốc cây cối rậm rạp, thân thể Trương Huyền nhoáng một cái, giấu ở phía sau một cây đại thụ, lặng lẽ nhìn về phía trước.

Sơn cốc bao la, mênh mông vô bờ, cách ba bốn trăm mét, một sơn động cự đại che đậy ở trong âm u.

- Không nghĩ tới lại gặp người quen...

Mỉm cười.

Trước sơn động, thế mà để hắn thấy được hai người quen.

Chính là “Dư huynh” muốn cùng hắn đánh cược kia!

Lúc này Dư huynh cùng Phong Ngô chung một chỗ, đứng ở bên ngoài sơn động, đốt một cây nhang lớn.

Nhang lớn khói khí lượn lờ, thẳng tắp lướt vào trong sơn động.

- Thú Lân hương? Khó trách tên này dám đánh cược với ta, nguyên lai có dựa dẫm này...

Nhìn kỹ bộ dáng cây nhang, Trương Huyền gật đầu.

Căn nhang lớn này, hoàn toàn khác biệt nhan thơm bình thường, mặt ngoài mang theo hoa văn màu nâu xanh, tựa như che kín lân phiến.

Sau khi nhen lửa, khói khí như đường thẳng, có thể đi theo ý niệm người đốt nhan, trôi về phương hướng muốn đi.

Thứ này là lân phiến của Linh thú cao cấp luyện chế thành, trong đó mang theo mùi thơm đặc thù, đối với Linh thú cấp bậc thấp có thu hút trí mạng, thậm chí hút nhiều, còn có tác dụng mê huyễn, để Linh thú rơi vào trạng thái ngủ say.

Tên này chuyên môn chạy tới muốn cùng mình đánh cược, khẳng định là bởi vì có cái này.

Giá trị của Thú Lân hương cao không nói, phương pháp luyện chế nghe nói đã thất truyền, cũng không biết hắn từ nơi nào nhận được, chỉ cần bốc cháy, nhất định có thể thu hút vô số Linh thú đến, cam nguyện để hắn săn giết.

Xem ra, tên này đã săn giết không ít Linh thú, nhận được không ít nội đan.

Đi tới nơi này, chẳng lẽ cũng là phát hiện Thiên Nghĩ Phong Mẫu, muốn săn giết?

- Dư huynh, trong này thật sự là một Linh thú Quy Nhất cảnh sao?

Trước sơn động, Phong Ngô như không thể tin được.

- Yên tâm đi! Vì lần khảo hạch này, ta chuyên môn chuẩn bị hồi lâu, không chỉ có Thú Lân hương, còn chuẩn bị Tầm Tích Thử!

Dư huynh nhẹ nhàng cười một tiếng, trong tay có một con chuột trắng như tuyết nhảy ra ngoài.

Tầm Tích Thử, một loại Man thú đặc thù, có cái mũi siêu cường, bất kỳ đồ vật gì chỉ cần bị ngửi thấy, coi như cách nhau ngàn vạn dặm, đều có thể truy tìm đến.

Lúc trước Lộ Xung đánh lén Lâm Lang, giấu vào hoàng cung Tàng Thư khố, chính là bị Lâm gia dùng thứ này tìm tới.

- Cái này... Không phải Tầm Tích Thử bình thường?

Nhìn thoáng qua, phát hiện trên người Tầm Tích Thử kia có một đạo hắc tuyến, từ đầu sọ lan tràn xuống dưới, mãi cho đến phần đuôi, Phong Ngô tràn đầy nghi hoặc.

Tầm Tích Thử, trước kia hắn cũng đã gặp, đều trắng tinh như tuyết, không có tạp mao, làm sao con này sẽ có một cây hắc tuyến?

- Dĩ nhiên không phải, Tầm Tích Thử bình thường, là Man thú, làm sao dò xét được vị trí của Linh thú? Đây là hoàng kim Tầm Tích Thử, Tầm Tích Thử này sớm đã đạt đến Linh thú, từ nhỏ lấy phân và nước tiểu của Linh thú cấp cao làm thức ăn. Một khi thả ra, có thể nhẹ nhõm tìm được Linh thú trong vòng phương viên mười mấy dặm!

Bàn tay Dư huynh nhẹ nhàng vuốt ve Tầm Tích Thử, trong mắt tràn đầy đắc ý.

Tầm Tích Thử này, là hắn tốn đánh đổi cực lớn mới mua được, mục đích đúng là vì có thể ở lần thí luyện này một tiếng hót lên làm kinh người, để tất cả trưởng lão vì thế mà choáng váng.

Hiện tại xem ra... Hiệu quả thật không tệ.

- Chính là nó nói, nơi này có một Linh thú Quy Nhất cảnh...

Dư huynh cười cười.

- Linh thú Quy Nhất cảnh, vạn nhất không bị Thú Lân hương mê hoặc, chúng ta nên làm cái gì?

Nghe đối phương xác nhận, Phong Ngô vẫn còn có chút lo lắng.

Thực lực của hắn chỉ là nửa bước Kiều Thiên cảnh, Dư huynh cũng chỉ là Kiều Thiên cảnh sơ kỳ, nếu như Linh thú Quy Nhất cảnh kia không bị Thú Lân hương mê hoặc, không có hôn mê, mà vọt thẳng ra, bọn họ liền lành ít dữ nhiều.

- Hiệu quả của Thú Lân hương ngươi cũng không phải không thấy, chỉ cần không đến Hóa Phàm bát trọng, hầu như đều không chống chọi được, hơn nữa yên tâm đi, coi như không bị mê hoặc, ta cũng có biện pháp khác, không có nguy hiểm!

Dư huynh gật gật đầu, tràn đầy tự tin.

Trong sơn động khả năng có một Linh thú Quy Nhất cảnh, vẫn còn dám xông lại, làm sao có thể không có chuẩn bị!

Hắn không chỉ có Thú Lân hương, trong tay còn có một trận bàn cấp năm.

Tên bên trong kia không ra còn tốt, một khi đi ra, tuyệt đối để nó có đi không về!